Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Tiểu Hi nói: “Không sợ cô không phục, Vi Vi nhà tôi chính là chuyên trị các loại không phục!”
Sắc mặt Vu tình khó coi như đang ăn cứt vậy.
Sắc mặt còn khó coi hơn cô…. là Phù Mỹ Quân. sắc mặt Phù Mỹ Quân đen thui, giống như nuốt mấy chục ngàn con ruồi vậy.
Phù Mỹ Quân giận đến cả người run lẩy bẩy, sau lưng chốc thì lạnh chốc thì nóng.
Tiếng cười của các bạn học, thật giống như kim châm đâm vào trong lỗ tai của cô vậy.
“Phù Mỹ Quân, tiền, chuẩn bị xong chưa?” Có vị bạn học gái chế nhạo cô nói: “Không phải ba cô rất có tiền sao? Để cho ba mua mười chiếc cho cô! Một chiếc để đập, chín chiếc đưa cô, như vậy tỏ ra Phù Mỹ Quân cô thật giàu có, ngon lành nha!”
Phù Mỹ Quân trợn mắt nhìn bạn học này, khó trách nữ sinh này nói năng chanh chua như vậy, thì ra là người bị cô mắng hôm đó.
Nữ sinh liếc mắt nhìn cô! Ngày đó Phù Mỹ Quân con tiện nhân này mắng cô: “Cũng không biết cầm cái gương nhìn gương mặt của mình xem, dáng vẻ cô vừa lùn vừa xấu xí, còn nghèo còn đi làm, còn tuổi đã cao, lại còn muốn tìm một anh đẹp trai có tiền? Nằm mơ cũng không được đẹp như vậy!
Những lời này, nữ sinh còn nhớ đâu!
Hôm nay, Phù Mỹ Quân bị tất cả mọi người cười nhạo, làm sao cô có thể bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng tốt như vậy.
Cô trợn mắt nhìn Phù Mỹ Quân, lạnh lùng cười nói: Phù Mỹ Quân, cô còn mặt mũi đứng ở đây sao. Cũng không chịu cầm gương soi, đen như cứt chó vậy. Dáng dấp của cô vừa mập vừa lùn, xấu xí còn đi làm nữa! Tuổi tác một bó to, gả cũng không ai thèm lấy! Còn khẩu xuất cuồng ngôn, muốn đặt mua mười chiếc xe bản số lượng hạn chế! Không mua được thì đừng có nói! Loại xe mà Lăng Vi thiết kế kia, định giá một chiếc là hai mươi ba triệu, cô chuẩn bị hai trăm triệu ba chục triệu mua xe đi! Xạo quá đi!”
Phù Mỹ Quân giận đến muốn đưa tay cào cô, đột nhiên nữ sinh kia đạp cô một cước. Nháy mắt hai người đã đánh nhau.
Lăng Vi tranh thủ thời gian để nhân viên an ninh tách hai người ra.
Tỉnh cảnh vừa kịch liệt lại náo nhiệt. Hứng thú của đoàn người thật sự là quá cao, không chút nào bị hai ngươi này làm mình không vui.
Hứa Tử Huân đi tới bên cạnh Lăng Vi, anh nhìn ánh mắt cô chằm chằm, từ trong đáy lòng đưa tay ra: “Chúc mừng em, chúc mừng em.”
Lăng Vi đưa tay lên cầm: “Cám ơn.”
Hứa Tử Huân không nỡ buông tay cô ra, nhưng… không có cách nào, vẫn là buông lỏng đi. anh nói: “Tiểu Vi, em thật là càng ngày càng xinh đẹp.”
“Mình đặc biệt vui mừng vì cậu.”
Lăng Vi nhin anh, nhàn nhạt cười nói: “Cậu cũng có thể, từ từ đi.”
Hứa Tử Huân suýt chút nữa lệ trào… anh vuốt càm, cười. anh dùng sức nháy mắt, bình tĩnh lại tâm tình đang kích động nhìn sang cô. Biểu tình anh phức tạp trịnh trọng gật đầu với cô: “Được! Cám ơn cậu tin tưởng mình, mình cũng có thể.”
“Vi vi — chúc mừng cậu!”
Lúc này, không ít bạn học đều chạy tới tìm Lăng Vi nói chuyện. Bọn họ cùng nhau mời rượu cô.
Cô Đan nhìn Lăng Vi cười. Lăng Vi là học sinh đắc ý nhất của bà.
Lăng Vi thật là có tiền đồ, bà vô cùng vui vẻ yên tâm.
Lúc này, có một bạn học hỏi Lăng Vi: “Vi Vi, cậu định làm gì Phù Mỹ Quân? Cậu xem cô ta cũng tức giận đến sắp điên lên rồi, hôm nay làm nhục cô ta thật là thoải mái nha! Xe kia, rốt cuộc cậu có bảo cô ta mua không? Chẳng lẽ chỉ xem như là đùa giỡn, qua rồi thì thôi?”
Lăng Vi cười nói: “Tại sao có thể xem như là đùa giỡn chứ? Xe kia phải để cho cô ta mua nha.”