“*** kiếp! Thật buồn cười, có người trêu chọc sao?” Mình giống như đã suy nghĩ thông suốt…lại giống như không biết gì….thật là phức tạp…
Lúc này, Vinh Phỉ đi tới sau lưng An Kỳ Nhi, cô sợ hết hồn! Cô đang chuyên tâm tiến gần đến động rắn, đột nhiên nghe tiếng bước chân sau lưng.
Mặc dù tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng cô vẫn bị dọa đến giật mình!
Cô quay đầu lại, là Vinh Phỉ: “Tại sao anh lại tới đây?”
An Kỳ Nhi trợn to hai mắt, Vình Phỉ không có mặc y phục đặc chế ( ý chỉ quần áo chuyên biệt để bảo vệ), chỉ mặc quần áo thông thường, ngay cả cây “chủy thủ” cũng không có mang theo…
“Anh tới đây làm gì? Muốn chết sao?” An Kỳ Nhi nôn nóng gầm nhẹ: “Mau về đi——”
Cô thấy Vinh Phỉ vẫn tiếp tục đi về phía cô, cô không thể không dừng bước, từ trong túi lấy ra bình “vương xà tinh hoa” đưa cho anh.
Vinh Phỉ không nhận lấy.
Anh nhìn cô cười gian xảo: “Bình của cô, tôi không cần dùng….! Trên người tôi vốn đã toát lên khí chất đế vương, những thứ tầm thường này sẽ trực tiếp sợ hãi mà bỏ chạy.”
An Kỳ Nhi “hứ” một tiếng: “ Khí chất đế vương…..là con rùa thì có! “
Vinh Phỉ cười, nói: “Cô chú ý về hướng sáu giờ kìa!”
An Kỳ Nhi lập tức nhìn về hướng sáu giờ, chỉ thấy một con rắng Hoàng Hoa bò ra từ trong hang, thè lưỡi về phía bọn họ!
An Kỳ Nhi tiến về phía trước nửa bước, ngăn Vinh Phỉ sau lưng mình.
“…..” Vinh Phỉ trong tích tắc không còn gì để nói, anh từng sinh sống nơi hoang dã nhiều năm như vậy…..Nhưng đây là lần đầu tiên để cho một người phụ nữ bảo vệ sau lưng.
Vinh Phỉ nói: “Ơ! nhìn cô như thế này, ý muốn bảo vệ tôi sao?”
An Kỳ Nhi cẩn thận đối phó với con rắn kia, giọng lạnh nhạt hừ một tiếng: “Là anh thuê tôi, bảo vệ anh, cũng là chuyện bình thường mà tôi phải làm.”
Vinh Phỉ đột nhiên đi tới sau lưng cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Bây giờ… cô bị sa thải.”
Nói xong, với tốc độ cực nhanh Vinh Phỉ chạy lên trước mặt cô.
Con rắn Hoàng Hoa kia dường như nhìn thấy được điều gì đó cực kỳ khinh khủng, kêu lên một tiếng rồi sợ hãi lùi về sau mấy mét.
Vinh Phỉ chạy như bay tới cửa động rắn, từ sau lưng, tay anh rút ra một con dao nhọn: “két”, cắm xuống phần đất bên trong cửa động.
Rắn Hoàng Hoa giống như bị cái gì đâm xuyên mãnh liệt, đột nhiên nó như nổi điên lao về phía Vinh Phỉ ——-
Vinh Phỉ thuận tay vung lên: “Giết——” Rắn hoàng hoa bị chặt thành hai đoạn.
Động tác của anh rấtdứt khoát, lưu loát! Rất mạnh mẽ, ngang ngược.
An Kỳ Nhi thấy rắn Hoàng Hoa mặc dù bị chém trúng bảy tấc, nhưng thân nó còn nằm xuống đất vặn vẹo.
An Kỳ Nhi rống to: “Anh điên à? Anh giết con rắn này, con khác sẽ bò ra! Cái tên điên này!”
An Kỳ Nhi muốn cầm dao chọc chết anh!
Lúc này, chỉ thấy Vinh Phỉ nhanh chóng đào cỏ, đem cỏ nhét vào túi áo…Kết quả! “Ôi trời ạ——” sau lưng Vinh Phỉ “tê tê tê*” đột nhiên chui ra năm sáu con rắn Hoàng Hoa——–
*Tiếng kêu của rắn.
An Kỳ Nhi chỉ cảm thấy da đầu tê dại! Con heo Vinh Phỉ này, anh ta muốn làm gì đây? Anh hiện không có mặc đồ bảo vệ! Vương xà tinh hoa cũng vô ích, những con rắn này vẫn chưa chưa cắn anh ta….? Còn anh thì muốn chết sao?
An Kỳ Nhi thật muốn điên lên!