Anh ta nhìn quanh một vòng, rồi lại nhìn vào trên mặt cô. Rất lâu sau, anh ta lại buộc mình phải nhìn lên trần nhà, nhưng không tự chủ được quay trở lại nhìn cô. Cô sấy tóc, chợt nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta, thản nhiên cười với anh ta.
Hoa Thiểu Kiền chợt cảm thấy cả người nóng lên. Miệng đắng lưỡi khô, hầu kết ở cổ họng lăn lăn, không tự chủ được nuốt nước miếng.
Lôi Đình hỏi anh: “Anh đang rất nóng hả?”
Hoa Thiểu Kiền vội vàng gật đầu: “Hơi nóng.”
“Anh cởi áo khoác ra đi, Em để nhiệt độ phòng hơi cao.”
Hoa Thiểu Kiền nghe lời cởi áo vest ra, khoác lên trên ghế sa lon. Lôi Đình sấy tóc xong, kéo kéo áo choàng tắm, đi về phía anh ta, đứng ở bên cạnh anh ta khom người, ngoẹo đầu cười.
Hoa Thiểu Kiền hít thật sâu, mắt cố gắng không nhìn vào trên ‘tài sản’ của cô.
Bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, hỏi: “Em có đói không?”
Lôi Đình lắc đầu: “Không thấy đói, anh có đói không?”
Hoa Thiểu Kiền nhìn quanh khắp người cô…
Không biết nhớ tới cái gì, anh ta đột nhiên bật cười, lắc đầu: “Không đói bụng.”
“Thật sự không đói? Em chuẩn bị cho anh ăn, lát nữa cho anh ăn.” Cô chớp chớp mắt với anh ta, nở nụ cười rực rỡ.
Hoa Thiểu Kiền bỗng muốn hỏi cô, em chuẩn bị mình sao?
“!” Anh ta đang suy nghĩ cái gì vậy?
Hoa Thiểu Kiền bị chính suy nghĩ của mình hù dọa!
Tại sao anh ta có thể có ý nghĩ xấu xa như vậy! Đây không phải là khinh nhờn cô ấy sao?
Vội vàng đuổi cái suy nghĩ này đi.
Hoa Thiểu Kiền chăm chú nhìn cô, phát hiện ra hai bên má của cô có hai cái lúm đồng tiền, rất đẹp, nho nhỏ, rất sâu.
Anh ta giơ tay lên, xoa xoa ở trên má lúm đồng tiền xinh đẹp của cô.
Lôi Đình đánh rớt tay anh ta, trợn mắt nhìn anh ta nói: “Chị dâu của em cũng có má lúm đồng tiền.”
“À.” Anh ta yếu ớt đáp lại: “Anh không chú ý đến.”
Lôi Đình chu cái miệng nho nhỏ, vẫn trừng anh ta.
Hoa Thiểu Kiền vểnh môi nói: “Sao em lại nhắc đến cô ấy? Em rất để ý đến chuyện trước kia anh thích cô ấy?”
Lôi Đình suy nghĩ, chống quai hàm nói: “Có thể. Ai mà không để ý chứ?”
Hoa Thiểu Kiền bỗng kéo người cô qua, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Khí thế của Lôi Đình nhanh chóng yếu xuống, rồi cô bật cười “Phốc “.
Cô cười đến run lẩy bẩy nói: “Em chỉ đùa mà thôi! Xem anh tức giận rồi kia…”
Cô ấy giơ tay lên xoa xoa khuôn mặt của anh ta: “Ai mà chưa từng thích người khác ở trong lòng, anh chưa từng hôn chị ấy, lại chưa từng chạm vào chị ấy. Chị dâu em nói, hai người còn chưa nói chuyện vượt qua hai mươi câu.”
Nhưng Hoa Thiểu Kiền sửa lại lời của cô ấy: “Chắc đã qua hai mươi câu…”
Lôi Đình “À “ lên: “Dù sao thì vẫn là ý đó!”
Hoa Thiểu Kiền gật đầu, đặc biệt nghiêm túc nhìn cô ấy: “Vậy em còn để ý không?”
Lôi Đình mỉm cười, láy ngón tay chỉ vào trên trán anh ta: “Ngốc!”
Hoa Thiểu Kiền nắm lấy tay cô ấy, chăm chú nhìn vào cô ấy. Anh ta nhíu chặt mày lại, cực kỳ nghiêm túc nói: “Sau này không cho phép em nói như vậy nữa, đùa cũng không được!”
“À à, em biết lỗi rồi…” Cô ấy nghiêng đầu cười nói, cắn cắn môi: “Anh tha thứ cho em nhé…”
…
Tha thứ cho em…
Tại sao mấy chữ này… lại quyến rũ đến vậy?
Còn cả cái biểu tình kia của cô nữa, Hoa Thiểu Kiền bỗng cảm thấy cảm xúc mạnh mẽ lặng yên mười mấy năm trong thân thể đều bị kích phát ra!
Anh ta nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô, nhiệt huyết như bùng cháy lên, thậm chí ý chí chiến đấu còn sôi sùng sục, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Anh ta giơ ngón tay lên để dưới lỗ mũi, tránh cho hô hấp quá nóng, đốt mình đến nỗi hôn mê.
Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc áo đã ướt đẫm của cô, nói: “Em mau đổi thay bộ quần áo khác đi, chiếc áo choàng tắm này ướt đẫm cả rồi.”
Nói xong, trong đầu chợt “Bụp” ——
Anh ta điên rồi sao?
Ở trong nhà con gái nhà người ta… bảo con gái nhà người ta đi thay quần áo…
Sao anh ta lưu manh đến vậy…