Lúc này có người đụng cánh tay cô ta: “Nhỏ miệng một chút đi… cô không thấy lúc nãy là ai ôm Vi Vi vào hả?”
“Ai hả?” Judy lườm người nọ “Chẳng lẽ là tổng giám đốc nhà chúng ta sao?”
“Xí…” Người nọ cười lạnh nhìn cô ta: “Còn lợi hại hơn tổng giám đốc nhà chúng ta.”
Sắc mặt Judy lập tức thay đổi: “Ai hả? Rốt cuộc là ai?” Cô gái kia nhìn cô ta không nói gì. Đột nhiên Judy nhớ tới thời gian trước rào xào tin tức…
Chẳng lẽ là… tổng giám đốc… Đỉnh phong quốc tế…. Diệp Đình Diệp tiên sinh? Đại cổ đông của Laroe? Nhưng mà không phải tin tức đều nói bọn họ trở mặt sao?
Judy sợ tới mức giật này người, tin nào thì cũng là tin, chứng minh hai người có quan hệ.
Judy cảm thấy đầu ong ong, Laroe có giỏi đến đâu cũng chỉ là một xí nghiệp ô tô…
Mà Đỉnh phong quốc té… là bao quát các ngành toàn cầu, là xí nghiệp kiệt xuất.
Bên kia nữ đồng nghiệp thấy sắc mặt cô ta tái mét, có lẽ hiểu ra, chỉ nhún vai, ý vị thâm trường nhìn cô ta.
Chỉ thấy Judy lập tức bày bộ dạng tươi cười nịnh nọt cười xấu hổ với Lăng Vi.
Lăng Vi chẳng thèm để ý tới cô ta.
Ngày hôm sau có người tới gõ cửa, là một cô gái như học sinh cấp 3, cô bé sợ hãi dò đầu xem xét: “Xin hỏi Lăng Vi bộ phận thiết kế Lăng tiểu thư ở đây sao?”
Lăng Vi ngó đầu nhìn ra: “Tôi là Lăng Vi đây.”
Cô gái mỉm cười với cô, lộc cộc chạy tới trước mặt cô, trong lòng ôm bó hoa tươi đặt trên mặt bàn: “Xin mời kí nhận.”
Lăng Vi nhìn hoa, lại nhìn, là một cây tường vi.
Tường vi đủ màu sắc, có đỏ, trắng, tím, vàng, hồng, còn một đóa tường vi Natividade (còn có thể gọi là snow rose).
Tổng cộng có bảy đóa.
Lăng Vi kí tên, cầm một tấm thiệp hoa ngữ.
Tường vi Đỏ – tình yêu cuồng nhiệt.
Tường vi hông – lời thề tình yêu.
Tường Vi trắng – – tình yêu thuần khiết;
Tường vi vàng – mỉm cười mãi mãi;
Natividade – – hồi ức về tình yêu;
Tường vi đỏ- – chỉ muốn bên cạnh em;
Tường vi tím – – anh muốn cùng em đi suốt cuộc đời;
…
Lăng Vi ngọt ngào cười, chỉ thấy phía dưới có hai chữ ‘Cố Lân…’
Vẫn là chữ của Diệp Đình nhưng tại sao lại viết là Cố Lân?
Lăng Vi nháy mắt, lên mạng tìm kiếm Cố Lân, quả nhiên có mấy thông tin.
Bên trong viết: Cố Lân, thi nhân đời Minh. Từng có một bài thơ về sắc màu Tường Vi:
“Trăm trượng cây tường vi nhánh, lượn lờ thành động phòng.
Mật Diệp thúy màn trọng, nồng đậm hoa hồng cẩm tấm.
Một cái ngọc cục cờ, khiển này Chu Hạ dài. Hương Vân lạc tay áo, một tháng lưu dư hương.”
Lăng Vi…
Câu cuối cùng còn là: Hương Vân lạc tay áo, một tháng lưu dư hương…
Lăng Vi nháy mắt đỏ mặt.
Trong lòng âm thầm châm chọc: “Diệp Boss à, anh cũng biết nói có sách, mách có chứng sao? Anh cũng hóa như vậy sao? Nghĩ đẹp như vậy sao?”
Lăng Vi nghĩ nghĩ, cầm lấy bút, viết trên tấm thiệp: “Con số nào lười biếng nhất? Con số nào chăm chỉ nhất?” Viết xong đưa thiệp cho em gái kia để cô ấy đưa cho Diệp Đình.
Diệp Đình cầm thiệp, đang lúc uống nước cũng phụt ra ngoài…
“Khụ… khụ…” đáp án là lười biếng là số 1 mà chăm chỉ nhất là số 2 (1 Không làm, 2 không nghỉ)