Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi nói: “Tôi hiểu…. nhưng mà, thật sự cần nhận thân sao? Bây giờ mỗi người chúng ta đều sinh hoạt thật tốt. Diệp Đình không muốn phiền toái, tôi thật có thể hiểu anh ấy, nhất là mẹ chúng tôi rất dễ kích động, nếu như chúng tôi nhận thân, sợ rằng mẹ sẽ chịu đả – kích, bởi vì…. dù sao…. tiên sinh Lôi Thiếu Dục…. đã không còn ở đây…. người chúng tôi muốn tìm có phải là bác ấy hay không còn chưa biết được…. mặc dù lời này có chút bất kính, nhưng, xin ông suy nghĩ vì mẹ của Diệp Đình.
Đột nhiên lão gia tử Lôi nói: “Mẹ của Diệp Đình thế nào?”
Lăng Vi nói: “Bởi vì bị chia rẽ với ba của Diệp Đình, bị một ít đả – kích, dẫn đến….”
“À…” Lão gia tử Lôi tỏ ý đã biết: “Nếu là như vậy… vẫn là từ từ đi.”
Lăng Vi thật bất ngờ ông sẽ nói như vậy…
Lăng Vi kinh ngạc nhìn lão gia tử chằm chằm, lão gia tử không nhịn được: “Tính tình ông nóng nảy, nhưng mà, ông không phải người không thông tình đạt lý, các con không nói rõ mọi chuyện, nhất định ông phải nổi giận nha.”
Lăng Vi cười áy náy: “Tính cách của chồng con, chính là không quá muốn giải thích.”
“Hừ —” Lão gia tử Lôi “hừ” “Di truyền mà!”
Lần này, liền càng xác định “thuộc tính” của Diệp Đình. Lão gia tử Lôi nói: “Hôm nay mệt rồi, chúng ta cũng đi về trước, chuyện của Diệp Đình và Lôi gia… xin con nhọc lòng… tốt nhất, chúng ta vẫn là làm giám định xem kết quả.
Ông vừa nói, nói một hồi… bỗng nhiên lại trở nên phiền muộn….
Đột nhiên lão gia tử Lôi giơ tay lên xoa xoa mái tóc hoa râm nói: “Con nhìn xem lão già này, mắt thấy sắp chui xuống lỗ rồi…. còn nhỏ mất cha, trung niên mất vợ, tuổi già mất con…. thật vất vả tìm được cháu, còn không muốn nhìn thấy ông….”
Lăng Vi bị lời ông nói làm khó chịu trong lòng, cô gật đầu: “Con khuyên anh ấy….”
Lôi Tu liền vội vàng nói: “Cám ơn, phiền con quá.”
Lăng Vi lắc đầu, đưa bọn họ ra ngoài.
Lúc Diệp Đình tan họp, cũng đã tám giờ tối, Lăng Vi vẫn luôn ngồi trong phòng làm việc của anh, ngay cả cơm cũng không ăn.
Diệp Đình không biết cô tới, vội vàng theo cô về nhà ăn cơm.
Về đến nha, nháy mắt Lăng Vi cảm thấy….eo không chua xót, lưng không đau…. ngay cả hít thở cũng nhẹ nhàng hơn nhiều…. vẫn là ở nhà tốt, ha ha ha…..
Hai người đến phòng ăn cơm, Lăng vi hỏi anh: “Chúng ta có cần đón mẹ về nhà ở hay không? Bây giờ Hàn Yến đang trong thời gian khôi phục, mẹ ở đó cũng không có chuyện gì, mẹ về đây ở, chúng ta còn có thể trò chuyện với mẹ, chăm sóc mẹ nhiều hơn.”
“Có thể.” Diệp Đình gọi điện cho Quân Dương, Quân Dương lập tức nói: “Được, sáng sớm mai em cho người đưa dì Khanh trở về.”
Đột nhiên Lăng Vi hỏi anh: “Chồng…. chúng ta còn phải bàn bạc, quan hệ với Lôi gia sao? Em thấy lão gia tử rất cố chấp, nếu anh vẫn luôn không gặp, có lẽ ông ấy sẽ ngày ngày đến phòng làm việc của anh…”
Diệp Đình nói: “Để cho ông ta tới, công ty anh rất nhiều phòng khách, tùy tiện.”
Anh nói xong, thấy Lăng vi nhíu mày, liền nói lời trong lòng với cô: “Anh cảm thấy hẳn là nên thương lượng chuyện này với mẹ. huống chi, anh là muốn chờ thật sự tìm ra “ông ta” rồi nói sau.”
“A?” Lăng Vi giật mình: “Anh nói….. cha còn sống? Hôm nay không phải anh gọi điện nói cho em cha đã qua đời vào 26 năm trước sao?”
Diệp Đình suy nghĩ một hồi, híp mắt nói: “Anh cũng không biết tại sao, chính là cám giác ông ta không có chết. Trước kia, cô một chuyện rất kỳ quái, anh không có nói cho em. Em cũng biết, sau khi anh đi vây giết Bảo La – Lộ Dịch Tư, suýt chút nữa phá sản. Phía đông, phía nam, phía tây cũng đả kích anh sắp tan rã, vốn là bọn họ ồn ào thật lớn, đột nhiên…. cả ba thế lực đều rút lui, em biết tại sao không?”
“Tại sao?” Lăng Vi đầy mắt ngạc nhiên, cô nhìn anh chằm chằm, tim đập nhanh “đông đông”
Diệp Đình nói: “Là bởi vì, phía đông, phía nam, phía tây liên tục diễn tập…. anh không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng mà, chuyện ba nơi cùng nhau diễn tập vẫn là lần đầu tiên xảy ra.”
“Anh nói là…. không chỉ cha không có qua đời, mà còn biết đến sự tồn tại của anh, giúp đỡ anh?”