Sơ Hưng Văn giới thiểu giả vờ nói: Đây là cháu gái một người bạn già của tôi, gọi là Lâm Nguyệt Kỳ. Nơi làm việc của nó ở kế bên tôi, cho nên tạm thời ở lại chỗ của tôi. Lúc nãy đầu của tôi có hơi choáng váng, nó sợ tôi lái xe nguy hiểm nên cố ý lái xe đưa tôi tới.”
Vương Vinh diệu quan sát “Lâm Nguyệt Kỳ” từ trên xuống, người phụ nữ này thật là đẹp, lại nhìn hơi quen…
Nhưng anh không có suy nghĩ cẩn thận quay qua nói với Sở Hưng Văn: “Chúng ta đến phòng làm việc nói đi.”
Sở Hưng Văn liền gật đầu: “Được.” lại nghiêng đầu nói với Sở Minh Y: “Con về nhà trước đi, bác và chủ tịch có chút việc cần nói.”
Sở Minh Y vô cùng không cam lòng, thất vất vả vào được lại chỉ thấy một ông già nửa nửa bước tiến vào quan tài! Cô còn không muốn đi nhanh như vậy, nhưng mà, không có cách nào….
Cô không biểu hiện ra ngoài chút nào, khéo léo gật đầu điềm đạm cười nhạt: “Dạ, bác hai, Vương chủ tịch, hai người từ từ trò chuyện, con đi về trước.”
Đôi môi cô nở nụ cười chúm chím, ánh mắt mị hoặc, liếc nhẹ Vương Vinh Diệu. Cô thấy Vương Vinh Diệu đang nhìn mình chằm chằm liền từ từ xoay người một cách ưu nhã, dáng ngưởi ỏng ẹo đi từ từ về phía cửa chính.
Ra cửa phòng khách, cô nghe được tiếng bước chân lên cầu thang.
Sở Minh Y cắn răng! Lão già chết tiệt! Đã bước nửa bước vào quan tài còn nhìn ngực con gái người ta chằm chằm, cũng không sợ liệt dương mà chết!
Nhưng mà, lão già chết tiệt kia có hứng thú với cô, tóm lại vẫn là tốt. Sau này, bắt được lão già kia, sau đó thông qua anh quen biết những người quyền quý khác cũng không phải là việc khó!
Sở Minh Y khoác áo choáng dài từ từ đi ra cửa. Cô quan sát cảnh vật bốn phía, khắp nơi đều tràn đầy xa hoa.
Cô phải có nó! Cô phải trở về xã hội thượng lưu!
Cơ đứng ở cửa, biểu tình nghiêm trọng, thật lâu sau đột nhiên nhân viên an ninh đi tới hỏi: “Cô gái, đã trễ như vậy…. cô đừng ở nơi đây…. là?”
Nhân viên an nình biết là cô đi theo Sở thiết kế vào.
Cho nên, cũng không nói gì nặng lời.
Sở Minh Y không nhịn được trợn trắng mắt nhìn anh, lười nói chuyện với người như vậy. Cô lắc đầu liền đi về phía bãi đậu xe.
Đi tới kho dừng xe, đột nhiên thấy có hai luồng ánh sáng mạnh chiếu tới, là có người từ bên ngoài tiến vào dừng xe lại.
Hơn nửa đêm mới trở về… nhất định là đi cua gái.
Sở Minh Y nhìn chiếc xe kia chằm chằm, nháy mắt cả người hăng hái như đánh máu gà vậy mở mắt to ra! Chiếc xe kia chính là loại xe số lượng có hạn!
Xe thể thao màu bạc, siêu cấp mạnh mẽ!
Sở Minh Y vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, cô giả vờ muốn lên xe, cởi áo khoác dài treo lên tay, cô cầm chìa khóa xe nghiêng người 45 độ về phía chiếc xe kia.
Cái góc độ này hiện rõ thân cao, chân dài, ngực to, mông vểnh của cô lên, cô đưa tay cuốn cuốn tóc…
Hất tóc, ôn nhu nhìn chiếc xe thể thao kia.
Chiếc xe thể thao kia càng ngày càng gần, thẳng tắp dừng ngay chân Sở Minh Y.
Sở Minh Y vô cùng to gan đứng đó không nhúc nhích! Xe kia còn kém nửa tất đã đụng vào chân cô, nhưng cô không có bất cứ biểu tình sợ hãi gì, cô khinh miệt nhìn trong xe, đôi môi xinh đẹp cong lên.
Người trong xe quay cửa sổ xuống huýt sáo.
Tiếp theo, cửa xe mở ra, một người đàn ông say xỉn từ trên xe bước xuống. Người đàn ông này vô cùng trẻ tuổi, lại rất khí phách đẹp trai.
Mặc dù anh uống rượu, nhưng mặt lại rất trắng, ánh mắt anh tràn đầy men say, cong môi cười: “Ai, cô gái này dáng vẻ không tệ, là gan cũng không nhỏ. Tiểu gia thích, là con gái nhà ai? Sao lại đậu xe trong nhà của anh chứ?”
Sở Minh Y giả vờ nhìn qua bên cạnh chu môi nói: “Tôi không biết đây là nhà để xe của anh.”