Vương Dần ngớ người! Nếu vợ mình thật sự rời nhà, vì sao không mang theo sổ tiết kiệm?
Kỳ quái là… vợ ông chỉ cầm theo sợi dây màu đỏ kia…
Bà ấy không lấy tiền? Chỉ cầm một sợi dây chuyền?
Bà ấy sống một mình bên ngoài, không cần tiền sao? Bà ấy đang mang thai, sao có thể ra ngoài làm việc?
Đội trưởng còn gấp gáp hơn ông! Đội trưởng đã tìm bà ấy hai tháng, nhưng người như bốc hơi khỏi nhân gian… cũng không nghe nói bị bắt cóc, nếu như bị bắt cóc, ít nhất bọn cướp cũng sẽ đòi tiền chuộc a! Nhưng hoàn toàn không có, vô cùng yên ắng!
Không biết bà ấy đã đi đâu? Nếu bà ấy ra ngoài ở trọ, ít nhất cũng cần phải cầm chứng minh thư đăng ký, hoàn toàn không có!
Vương Dần càng nghĩ càng ngơ ngác… Ông bắt đầu cùng đội trưởng điều tra hướng đi của vợ mình, nhưng chẳng khác gì giỏ trúc múc nước… công dã tràng! Kết quả điều tra của ông cũng không có chút tiến triển nào, hoàn toàn không có chút manh mối!
Sau đó mỗi khi làm nhiệm vụ, Vương Dần luôn tìm kiếm vợ và con mình. Nhưng vợ của ông không hề có chút tin tức nào…
Lúc ấy hi vọng duy nhất của Vương Dần là tìm được vợ con mình.
Đám người cũng sốt ruột thay ông, ông là công thần quốc gia, quốc gia tìm người cho ông, nhưng không thể tìm ra. Vương Dần thầm nghĩ: nếu như vợ con ông chưa chết… chắc là đang trốn ở trên mặt trăng.
Nhưng, giờ sợi dây chuyền này lại xuất hiện, người vẫn không tìm được… điều này quá kỳ lạ, điều trước mắt Vương Dần cần làm, là thẩm vấn Hoắc Ân.
Lăng Vi thấu hiểu cảm thụ của Vương Dần, cô bàn với Diệp Đình: “Chồng, có thể phê chuẩn việc chú Vương xin phỏng vấn Hoắc Ân không? Lão quỷ kia biết rất nhiều bí mật, không phải ai cũng có thể phỏng vấn a?”
Diệp Đình nói: “Khó mà nói… thân phận của Vương Dần rất đặc thù, cấp trên sẽ cân nhắc.”
Lăng Vi thở dài, nói: “Bây giờ em, cực kỳ, cực kỳ hi vọng chú Vương Dần có thể tìm được vợ con của mình.
Ai mà không hi vọng gia đình của chú được đoàn tụ chứ…
Nhưng vì Hoắc Ân là trọng phạm, nên trình tự xét duyệt khá phức tạp. Muốn thẩm vấn Hoắc Ân, phải trải qua hai tháng làm thủ tục.
Vương Dần không nóng nảy, đã chờ hơn 20 năm, giờ chờ thêm 2 tháng thì có là gì?
Giờ ông cũng đã rút lui, mỗi ngày cùng Trần Bá Tích ở căn cứ chăm sóc An Kỳ Nhi, ông coi An Kỳ Nhi như con gái mình.
Lý Vân Hào cũng ở căn cứ, bởi vì vết thương bị đạn bắn trên đùi chưa tốt, ông phải ngồi xe lăn. Lăng Vi phê chuẩn cho Lý Thiên Mặc không cần làm việc đúng giờ, chỉ cần anh đến giải quyết khi công ty có vấn đề là được.
Lý Thiên Mặc bèn ở lại căn cứ chăm sóc Lý Vân Hào. Hai người này… cả ngày chỉ nhìn nhau cười ha ha…
Lý Vân Hào rất lo lắng cho Lý Thiên Mặc.. bệnh tình của ông thế nào, trong lòng ông vô cùng rõ ràng, giờ ông uống thuốc Quân Dương phối cho ông, đầu tỉnh táo hơn nhiều, ông dần hồi tưởng lại từng màn bị King Lear khống chế lúc trước…
Vì chất kích thích tuyến bì trong cơ thể ông bài tiết quá nhiều, dẫn tới thường xuyên hậm hực, mới khiến kẻ thù có cơ hội lợi dụng.
Loại thuốc King Lear dùng với ông, không có tác dụng gì với người thường, nhưng… loại thuốc này, dùng trên người ông, có thể khiến ông sinh ra vô số ảo giác…
Đầu bếp của Lý Vân Hào bị thu mua, cho nên mỗi khi King Lear muốn dùng Lý Vân Hào cản súng, sẽ lệnh cho đầu bếp cho thêm thuốc vào trong đồ ăn của Lý Vân Hào.
Giờ Lý Vân Hào chỉ lo lắng Lý Thiên Mặc bị di truyền ‘bệnh trầm cảm’ này, mà tính cách Lý Thiên Mặc cũng thể hiện ra, thường xuyên vô duyên vô cớ không muốn nói chuyện, kết quả kiểm tra của Quân Dương cũng cho thấy trong cơ thể Lý Thiên Mặc cũng có chất kích tố tuyến bì bài tiết quá nhiều.
Lý Vân Hào đốc thúc Lý Thiên Mặc uống thuốc đều đặn, sau đó, bùi ngùi thở dài: “Thiên Mặc à, con đừng cứ vùi mình bên cạnh lão già như cha, con nha, phải mau đi yêu đương, cha chỉ hi vọng con nhanh chóng kết hôn, con hạnh phúc thì cha mới hạnh phúc…”
Lý Thiên Mặc thành thật gật đầu: “Vậy con sẽ đi yêu đương.”