Kiệt Sâm trợn trắng mắt nói: “Người Hương Cảng mới đúng, còn bị cho nghỉ việc…. Cậu đừng nói chuyến Cậu vừa nói tôi liền muốn đánh cậu!”
Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngậm miệng, một lúc lâu sau lại hỏi: “Có thể mở công suất của máy điều hòa lớn hơn một chút không? Em không có mặc áo khoác, lạnh quá!”
Kiệt Sâm không nhịn được, tìm một tiệm bán quần áo, hai người mua hai bộ quần áo thay, lại mua thêm mấy bộ dự bị để trên xe.
Không khí bên trong xe được máy điều hòa làm trở nên rất ấm áp. tiểu Bạch còn nói: “Cái vali bị cướp đi, làm sao bây giờ? Diệp Đình có giết chết em không?”
Kiệt Sâm nói: “Bây giờ mới lo lắng sao? Đã trễ rồi! Anh Đình bảo tôi đưa cậu trở về, bảo cậu dùng 25% cổ phần của Lan Mi để đổi! Cậu phải biết con chip kia của phu nhân quan trọng đến nhường nào rồi chứ?”
Tiểu Bạch sợ đến co rút cổ…
Kiệt Sâm nói: “Xuất bản xe hơi, nhất định sẽ tạo nên náo động! Trị giá mấy tỉ thành phố đã theo nước trôi đi! 25% cổ phần của Lan Mị, không nhiều lắm chứ?”
Tiều Bạch sợ đến lại muốn tè ra quần: “Hay là… anh nói với em… tên sát thủ kia ở đâu, bây giờ em đi tìm cô ta… dù sao, làm gì cũng là chết…. còn không bằng chết trong tay phụ nữ. Không phải Hoa hạ chúng ta có câu dnah ngôn sao: Chết dưới hoa hồng, thành quỷ cũng lẳng lơ….”
“Xin cậu đừng làm nhục câu nói của Hoa Hạ chúng tôi nữa, được không? Câu đó là: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!”
“…” Tiểu Bạch không vui:“Không phải cũng như nhau sao?”
Kiệt Sâm không muốn nói chuyện với tên não tàn ngu ngốc này!
Kiệt Sâm trực tiếp mở laptop lên, bật một tấm bản đồ ra, vẽ một vòng tròn lên trên: “Người phụ nữ đó bị nhốt trong núi này. Tôi đã chỉ chỗ cho cậu, cậu tìm được hay không không liên quan gì đến chúng tôi nữa. Chuyện ông chủ của chúng tôi đồng ý với cậu cũng đã không có nuốt lời. Hẹn gặp lại!”
Kiệt Sâm bảo tài xế dừng xe, đẩy tiểu Bạch ra ngoài, đột nhiên Kiệt Sâm mở cửa xe đạp tiểu Bạch xuống: “Tự nghĩ cách trở về, bái bai!”
Tiểu Bạch bị ném ở đường lớn, Kiệt Sâm cho anh năm đồng tiền…
Trong đầu tiểu Bạch nghĩ, bộ quần áo này mới mua, cũng không có thẻ ngân hàng, không có điện thoại di động… có cần ác như vậy hay không?
Năm đồng tiền, đủ làm cái gì? Mua chén mì nóng không có thịt cũng không đủ….
Chẳng lẽ, muốn cho anh mãi võ đầu đường sao?
Tiểu Bạch ngẩn người một hồi, đột nhiên nghĩ đến: “Năm đồng tiền… thật là đủ để gọi điện thoại…. anh ấy muốn mình gọi điện thoại gọi phụ tá đến…. là được rồi mà….”
Cái con mẹ nó! Mình thật đúng là ngu quá mà!
Tiểu Bạch liên lạc với người của mình, chuẩn bị đi tìm tên sát thủ kia. anh đã từng đồng ý với người đàn bà kia, nói phải cứu cô ta. anh không thể nuốt lời được!
Đàn em của Vương Vinh Diệu mang theo con chip trở về, Vương Vinh Diệu vô cùng cau hứng! Không nghĩ tới lại thật sự cướp được, chẳng qua không biết là con chip này thật hay giả, cũng không biết bên trong có mật mã gì không.