“Đừng vội, từ từ.” Lôi Đình ôm cánh tay anh: “Đến đây, cho anh xem cái này.”
Cô kéo tay anh, đi đến bàn trang điểm của cô, đột nhiên nói: “Tay anh nóng quá…”
Từng tế bào trong thân thể Hoa Thiếu Kiền “Rầm rầm” nổ tung.
Anh bình tĩnh nói: “Là tay em lạnh, nhanh thay quần áo đi. Đừng để bị cảm.”
“Ừm, được… Chờ một chút.”
Cô kéo tay anh đến gần bàn trang điểm ngà voi, bàn trang điểm có một ngăn tủ nhỏ, cô kéo ra, lấy từ trong ra một chiếc cà- vạt.
“Tặng anh. Họa tiết màu xám, thâm trầm, ổn trọng, rất hợp với anh.”
Hoa Thiếu Kiền cởi cà vạt của mình, thử chiếc cô tặng.
Cô vui vẻ nói: “Em thắt giúp anh.”
Lôi Đình kiễng chân, cánh tay thon dài khoác lên cổ anh, tay áo cô rộng, trượt xuống đầu vai, cánh tay trắng nõn vòng quanh cổ anh, hô hấp của cô đều phun trên mặt anh. Hoa Thiếu Kiền mặt nóng bừng, vội vàng xoay người, thấp cúi đầu, Lôi Đình lại kiễng chân, mặt Hoa Thiếu Kiền thiếu chút nữa đập vào ngực cô.
“…” Ai kia còn chưa phát hiện ra, vẻ mặt hưng phấn nói: “Thật xứng với em! Xem ra mắt nhìn của em không tệ!”
Hoa Thiếu Kiền quay đầu, cúi người soi gương, thật sự rất tuấn tú. Còn chưa kịp quay lại, cô đột nhiên hôn lên một cái, anh nâng mắt nhìn thẳng vào cô, chỉ thấy cô cắn môi, nháy mắt, vẻ mặt “Em không làm gì cả nha“.
Hô hấp Hoa Thiếu Kiền nóng bừng, đột nhiên đưa tay ôm cô, hai người thân mình dán sát cùng một chỗ. Môi anh dán lên muốn hôn cô.
Đột nhiên lại cảm thấy quá đột ngột, anh lùi lại một chút. Lôi Đình nâng mắt nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh nóng rực, lông mi thật dài run run.
Giống như đang cực lực ẩn nhẫn!
Cô đột nhiên vươn tay túm cà- vạt của anh.
Hoa Thiếu Kiền lập tức bị cô kéo qua, cô kiễng chân, đôi môi mím chặt của anh đúng lúc dán lên môi cô.
Anh muốn đẩy cô ra, nhưng dường như lại bị cô hút chặt…
Tay cô quấn lên cổ anh, anh hoàn toàn không có lý trí, điên cuồng hôn cô, tham nhập bên trong. Tay anh ôm chặt thắt lưng cô, đem cô hung hăng xiết vào lòng.
“A…” Miệng vết thương phía sau lưng cô hơi ngứa, tuy đã kết vảy hết rồi nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, Hoa Thiếu Kiền vội buông cô ra: “Thực xin lỗi…” Anh rất kích động: “Anh quên mất vết thương của em còn chưa khỏi.”
Anh có chút ảo não, anh luôn luôn bình tĩnh tự giữ mình, đám đàn ông tinh trùng thượng não là đáng xấu hổ nhất, không ngờ, chính anh cũng có loại đức hạnh này…
Lôi Đình vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì, không đau nữa rồi, chỉ là hơi ngứa.”
“Phải bôi thuốc mỡ nữa không?”
Cô gật gật đầu: “Còn phải bôi vài lần.”
Hoa Thiếu Kiền buông cô ra, cưỡng chế bản thân phải bình tĩnh!
Anh đi đến bàn trang điểm, giúp cô lấy thuốc mỡ. Khi trở về, cô đã kéo áo ngủ lên, cô nửa quỳ, ngón tay nắm chặt ga giường.
Lại vén mái tóc dài để lên vai, lộ ra tấm lưng xinh đẹp, tuy trên lưng cô đều là miệng vết thương, nhưng anh lại cảm thấy đó chính là mỹ cảm nghệ thuật cuộc sống mang lại cho cô.
Không phải ai cũng có thể dũng cảm như cô, dám một mình xông vào chỗ địch!
Nét đẹp của cô, vô thanh vô tức, khiến nội tâm anh choáng ngợp! Lay động mỗi sợi thần kinh của anh.
Hoa Thiếu Kiền không ngồi lên giường, mà là ngồi xuống, thay cô bôi thuốc.
Lôi Đình đột nhiên quay lại nhìn anh: “Sao anh không ngồi lên giường?”
Anh nhìn chằm chằm cô, lại thấy tay cô vỗ vỗ giường bên trái mình: “Ngồi đi!”
Lông mi anh run run: “Giường của con gái đâu thể ngồi tùy tiện được. Quần áo anh không biết nhiễm bao nhiêu vi khuẩn nữa.”
Lôi Đình buồn cười nhìn anh: “Em lấy cho anh một bộ quần áo ngủ để thay?”