Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ánh mắt Diệp Đình nhìn cô ngày càng trở nên nóng bỏng, Lăng Vi cố ý cắn môi, làm ra vẻ ‘anh thật đáng ghét’ nhìn anh… đôi mắt khẽ hí lại kia khiến tay anh cũng nắm chặt hơn: “Á ——” Lăng Vi kêu một tiếng, là anh đã vô tình dùng sức nhéo một cái.
Diệp Đình còn đang nhéo mặt cô mà, anh quên mất… mà lại dùng sức như thế, Lăng Vi liền trở nên nóng nảy, cũng vươn tay véo anh, cô duỗi tay véo lên mặt anh, dùng hết sức của mình, hai người liền anh véo em, em véo anh…
Ôi chao… Quản gia Vương đang đi đến bỗng chợt che mắt mình lại… Tình huống gì thế này?
Ôi chao ôi chao, ông đã nhiều tuổi rồi, không chịu được loại… kích thích như thế này đâu… đây là đang đánh nhau thật, hay là tán tỉnh ve vãn vậy trời?
Quản gia Vương coi như mắt mình mờ rồi, cái gì cũng không nhìn thấy.
Lăng Vi thấy quản gia Vương bước vào, vội vàng buông Diệp Đình, Diệp Đình cũng buông cô ra, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị anh véo đỏ ửng, lại đau lòng thổi thổi cho cô, rồi hôn hôn.
Lăng Vi mất hứng: “Vô dụng! Mới vừa rồi lúc véo em, sao anh lại xuống tay được chứ?”
Diệp Đình nói bên tai cô: “Bởi vì nhìn mặt em quá non nớt, anh chỉ đang thử xem có thể véo ra nước được không. Vừa rồi lúc em véo anh, cũng thật là độc?”
Lăng Vi nói: “Em chỉ thử xem da mặt anh có dày như tường thành hay không thôi mà… Em chỉ kiểm tra thử xem liệu đạn có thể xuyên qua đó được hay không…”
“Khụ khụ——” Cuối cùng lão quản gia họ Vương đã trải qua biết bao gió mưa phong sương hoàn toàn coi như không thấy, mà báo cáo luôn: “Cảnh vệ của chúng ta cản lại một chiếc xe… người trong xe tự giới thiệu…”
Lăng Vi nhìn ông đang có vẻ khó nói, liền nói thay: “Có ông lão tự giới thiệu, nói Diệp Đình là cháu trai ông ấy, đúng không?”
“À… đúng vậy…”
Lăng Vi nhìn sang Diệp Đình: “Muộn như vậy rồi, bọn họ tới làm cái gì nhỉ?”
Cô cho là Diệp Đình sẽ nói rằng không gặp.
Kết quả, Diệp Đình đột nhiên khoát tay một cái, nói với quản gia Vương: “Cho bọn họ vào đi, dẫn họ đến phòng khách đằng trước chờ chúng tôi.”
“Vâng, tiên sinh.”
Sau khi quản gia bước ra ngoài, Lăng Vi kinh ngạc nhìn anh, vừa nãy anh cũng đâu nói như vậy… sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý rồi?
Diệp Đình giơ tay lên, xoa xoa gò má cô: “Em nói đúng, chuyện này vẫn nên giải quyết sớm thì tốt hơn. Nếu như thật sự xác định được quan hệ giữa anh và nhà họ Lôi, chuyện tìm người kia cũng sẽ dễ dàng hơn.”
“Đúng…” Lăng Vi xoa trán, gật đầu nói: “Bất kể anh có quan hệ với nhà họ Lôi hay không, đối với chúng ta mà nói, hay là đối với tìm được người kia cũng đều rất có ích. Bởi vì người kia có thể càng thấy rõ quan hệ giữa anh và ông ấy.”
“Vợ, sao em lại tốt như vậy chứ…” anh đột nhiên vươn tay ôm cô, thừa dịp cô không chú ý liền cắn lên cổ cô một cái.
“Cũng đã là vợ chồng già cả rồi, còn làm bộ thế này.” Lăng Vi hơi ngẩng cổ, tùy ý anh hô, tuy nói vậy nhưng cô thích bộ dạng này của anh, có thể làm thế nào được đây?
Diệp Đình cười một tiếng, nói: “Hai chúng ta thì coi là vợ chồng già cả gì chứ, mới còn tươi mới mà… giống như thứ quả mới vừa hái từ trên cây xuống vậy, vừa non vừa ngọt. Không phải người ta có câu ‘thất niên chi dương’* đấy sao, đến lúc đó em đừng có mà không cần anh đấy nhé.”
*thất niên chi dương: Chỉ những cặp tình nhân, vợ chồng lâu năm sẽ sinh ra cảm giác nhàm chán đối phương.
Lăng Vi cười nói: “Cũng chưa chắc… vậy phải xem anh có qua được khảo nghiệm hay không đã, bảy năm sau em mới 29, lúc đó em vẫn còn là thiếu phụ… trẻ tuổi, Phong, Vận, Có, Thừa…”
“Ừ,” Diệp Đình bồi thêm một câu: “Lẳng lơ khắp mình…”
“Phì —— cút!” Lăng Vi cắn răng nghiến lợi véo mặt anh: “Anh mới lẳng lơ khắp mình ấy!”
Diệp Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, gật đầu một cái: “Đúng vậy, là anh lẳng lơ khắp mình, buổi tối chồng sẽ cho em chứng kiến.”
“Phụt ——” Lăng Vi phì cười, hôn anh: “Ôi chao, em yêu anh chết mất, phải làm sao đây… vừa đẹp trai, lại vừa đáng yêu… trái tim này của em ngày nào cũng bị anh khiến cho đập loạn tùng lung lên hết rồi này.”
Diệp Đình cố ý ra vẻ đẹp trai, hơi híp mắt, làm bộ người nghiêm túc, nói: “Không còn cách nào nữa mà, ai bảo vợ xinh đẹp như vậy, lại giỏi giang như vậy, đến mức khiến anh cũng khó thu liễm được mị lực của mình, làm sao để có thể trói chặt trái tim lúc nào cũng đập loạn thình thịch của cô ấy.”
“Ha ha ha…” Lăng Vi vui vẻ cười to: “Ai nha, ngọt chết… Buổi tối em sẽ kêu thật tốt cho anh…”
“Thật sao?”
“Thật…” Cô vô cùng nghiêm túc gật đầu, Diệp Đình lại đột nhiên có một loại cảm giác bị dắt mũi không được tốt lắm… không biết trong đầu nhỏ kia của cô lại nỷ ra cái chủ ý hư hỏng gì nữa…
Nhìn đôi mắt linh động đang ti hí kia của cô, anh cũng biết… tiết mục tối hôm nay… chắc chắn sẽ đủ thú vị…