“…” Diệp Đình cắn răng, tay dưới bàn gửi tin nhắn: “Cậu dám nhận cô ấy, tôi cho cậu chết không chỗ chôn!”
Lôi Tuấn nhận được tin nhắn, đầu óc mơ hồ, trò gì đây nha?
Cái gì… cái gì mà… cậu dám nhận cô ấy?
Lôi Tuấn nhìn mấy chữ sau, không khỏi run rẩy…
“Tôi cho cậu chết không có chỗ chôn!” Thù gì? Oán gì?
Chết không có chỗ chôn đó, cũng quá ác rồi!
Anh ta nhìn đi nhìn lại. Anh Đình đây là muốn làm gì?
Cậu dám nhận cô ấy?
Nhận ai?
Lôi Tuấn đang mờ mịt, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa.
Anh ta chạy đi mở cửa, thấy Lăng Vi đứng ngoài cửa: “Chị dâu, tại sao chị tới đây? Tìm tôi có chuyện gì?”
Lăng Vi ôm một xấp tài liệu trong ngực.
Khách sáo nói với Lôi Tuấn: “Tôi muốn học đầu tư chứng khoán, anh dạy tôi đi.”
Sấm sét đánh xuống đầu Lôi Tuấn.
Bất chợt biết… “Cậu dám nhận cô ấy, tôi cho cậu chết không có chỗ chôn!”
Thì ra, câu đó… là ý này.
Chết không có chỗ chôn đó, anh ta tuyệt đối tin tưởng anh Đình làm được…
“Cái đó… Chị dâu, dạy chị không thành vấn đề! Tuyệt đối không thành vấn đề! Nhưng… hôm nay tôi có chút việc, phải đi ra ngoài ngay lập tức…”
“À, vậy tôi chờ anh trở lại.”
“Cái đó…” Lôi Tuấn gãi đầu: “Tôi phải đi Hy Lạp… Có thể một tuần cũng chưa về được.”
Lăng Vi nhìn anh ta, hỏi: “Đến đó làm gì?”
“Ách… Tôi có một bạn học sắp kết hôn, tôi đi tham gia hôn lễ.” Anh ta mở to mắt biên kịch.
“À…” Lăng Vi gật đầu, ánh mắt cong cong cười một tiếng.
Lôi Tuấn thấy đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia của cô cười như không cười nhìn anh ta chằm chằm, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Sau đó, nghe cô nói: “Đừng quên chụp nhiều hình… Tôi thích nhìn người ta kết hôn nhất.”
Đỉnh đầu Lôi Tuấn thiên lôi cuồn cuộn…
Lập tức gật đầu: “Được được được, tôi nhất định chụp nhiều hình!” Trong lòng âm thầm suy nghĩ, hình dễ làm, đến tiệm áo cưới trộm mấy tấm hình, tương đối dễ dàng.
Thật may chưa nói bạn học sinh con… Nếu không, anh ta phải đến phòng sinh…
Lăng Vi ôm tài liệu, gật đầu.
Lôi Tuấn cười “ha ha”, lấy lòng nói: “Chị dâu… Chị không biết anh Đình là cổ thần sao? Tài nguyên tốt như vậy, tại sao chị không dùng? Chị không biết có bao nhiêu người muốn nghiên cứu lý niệm đầu tư của anh Đình sao?”
Lăng Vi bĩu môi: “Anh ấy không thể dạy tôi đâu.”
Lôi Tuấn trợn to hai mắt, tựa như nghe được chuyện buồn cười nhất thế giới!
Vừa rồi là ai muốn anh ta chết không có chỗ chôn? Anh Đình, anh đã nói gì khiến chị dâu có ảo giác này?
Mặt Lôi Tuấn đầy chân thành nói: “Chị dâu, chị và anh Đình còn chưa hóa giải hiểu lầm sao? Anh ấy… đối với chị… đó là… Sao chị cứ không tự tin như vậy chứ?” Giọng Lôi Tuấn cũng run run.
Lăng Vi ruồng bỏ: “Tính tình anh ấy không tốt, hơn nữa không có kiên nhẫn…”
“Không có! Tuyệt đối không! Tôi lấy đầu đảm bảo!” Lôi Tuấn thề thành khẩn.
Lăng Vi quan sát anh ta từ trên xuống dưới, xoay người đi ra phòng khách.
Sau lưng Lôi Tuấn toát mồ hôi lạnh.
Hai người này… thật hành hạ người khác.
Cạnh cửa sổ phòng khách, Diệp Đình đang nhàn hạ mở cuộc họp video, trên bàn còn bày ly càfe hương nồng.
Lăng Vi ngồi cạnh anh, im lặng.
Nửa giờ, Diệp Đình họp xong, đứng dậy chuẩn bị đi.
Lăng Vi đột nhiên hỏi: “Khi nào chúng ta trở về?”
“?” Diệp Đình làm bộ kinh ngạc: “Sao thế?”
Cô bĩu môi nói: “Lôi Tuấn nói anh ta phải đi tham gia hôn lễ… Em muốn tìm thầy để học đầu tư chứng khoán…”
Diệp Đình nhìn cô, nghe rất nghiêm túc.
Lăng Vi nói tiếp: “Em còn muốn đi làm.”
“Ừ…” Diệp Đình suy nghĩ một lát, nói: “Em cần công việc, có thể làm đề án thiết kế ở nhà. Ngành thiết kế, không cần phải tới công ty mỗi ngày…”