Lôi Dịch
Hoa Thiếu Kiền nghẹn họng.
Hồi lâu mới bừng tỉnh, nói: “Diệp Đình, đã là lúc nào rồi? Anh có thể đừng ngây thơ như vậy không? Cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi! Làm sao không quen tôi? Nếu không phải anh ở giữa cản trở, tôi có thể hẹn cô ấy đi ăn, đi xem phim mỗi ngày! Nói không chừng chúng tôi đã nói yêu đương, kết hôn rồi!”
“Cô ấy chướng mắt anh.” Diệp Đình nhàn nhạt nói: “Khi một con cá ra biển khơi rộng lớn, còn muốn ở lại kênh rạch chật hẹp không?”
“…” Trong lòng Hoa Thiếu Kiền hận không thể mắng mẹ, ai là kênh rạch? Anh không biết xấu hổ tự cho mình là biển lớn? Coi người khác là kênh rạch!
Diệp Đình không vòng vo chuyện này nữa, quay lại đề tài chính: “Lôi Dịch là người của phái bảo thủ, tìm anh ta cũng vô dụng. Anh suy nghĩ đi, con trai của Holt Matisse, còn có ai thuộc phái thời đại?”
“…” Trong đầu Hoa Thiếu Kiền lập tức thoáng qua mặt Henry.
Diệp Đình nhàn nhạt hừ một tiếng: “Nghĩ ra thì đi gọi điện thoại ngay lập tức đi, bên tôi đã liên lạc một vào cổ đông phái thời đại, bọn họ nhất định sẽ thích “Thiết kế” Mustang của Tiểu Vi. Còn đám cổ lỗ sĩ phái bảo thủ kia, cũng không cần tham gia hội nghị.”
“…” Hoa Thiếu Kiền ngẩn ra, không tưởng tượng nổi nói: “Anh đã sớm biết tôi sẽ liên lạc anh, cũng đã sớm thông báo những cổ đông khác?”
Diệp Đình bình thản không có gì lạ nhún vai: “Nếu không thì sao?”
“…” Hoa Thiếu Kiền hết ý kiến lần nữa…
Có lẽ ở phương diện mưu lược, Diệp Đình thật sự… hơn anh ta một bậc…
Hoa Thiếu Kiền tắt video, một lát sau, gọi video cho Henry.
Henry đang phiền muốn chết!
Lười biếng nhận video, nghe anh ta tiến cử Lăng Vi, liền nhảy cỡn lên, hai mắt sáng rực, hô ta: “Sẵn sàng!”
“Ai nha nha!” Tôi từng thấy thiết kế của Lăng Vi! Lúc ở đại học Yến, đây chính là tác phẩm được sinh viên đại học Yến tôn là “Thiên tác” nha!”
Mắt Henry sáng rực như đèn pha!
“Thiếu Kiền! Lần này anh lập công lớn!”
Henry tắt video, lập tức in bản thiết kế của Lăng Vi.
Cậu vội vội vàng vàng thông báo thư ký xin phép chủ tịch, muốn tổ chức cuộc họp cổ đông tạm thời!
Sau khi Lôi Dịch biết, lập tức phản đối!
“Bắt đầu sử dụng thiết kế “Mustang” của Lăng Vi vẫn hơi mạo hiểm!”
Henry tức giận xông vào phòng làm việc của Lôi Dịch: “Tại sao anh phản đối mở cuộc họp cổ đông? Anh sợ mọi người đều chọn tác phẩm của Lăng Vi? Bây giờ là lúc nào rồi? Anh có thể tìm ra bản thiết kế tốt hôn cô ấy?”
Chiều cao của Lôi Dịch và Henry chênh lệch không bao nhiêu, hai người hung ác đối mặt.
Lôi Dịch lạnh giọng nói: “Đương nhiên thiết kế của Lăng Vi tốt, nhưng quá thời thượng! Không thích hợp kiểu xe đại chúng, hơn nữa còn là xe SUV, sao có thể tiến vào nghìn nhà vạn hộ? Bây giờ chúng ta cần một kiểu xe phổ thông, đại chúng có thể tiếp nhận! Dù chỉ bán một ngàn chiếc, chỉ cần có thể giữ được tiền vốn thì không sai! Nhưng xe SUV của Lăng Vi quá khoa trương! Bây giờ nhìn tốt, một khi sản xuất ra, lỡ như không có ai tiêu dùng, khó bán thì sao? Tổn thất đều là tiền! Tiền tiền tiền!”