Mặt Diệp Đình đầy vẻ không tưởng tượng nổi: “Làm sao? Anh hôn em, anh sờ em, em còn không vui? Cũng không biết là ai hưởng thụ, hừ!”
“Diệp Đình ——” Cô đột nhiên hét lên: “Em không muốn thấy anh nữa!”
Diệp Đình rung động, nhìn cô chằm chằm thật lâu, bất chợt nói: “Anh đói…”
“Cái gì?” Lăng Vi giận đến mức đầu ‘ong ong’.
“Anh đói, anh còn chưa ăn tối đấy.”
Lăng Vi nhìn điện thoại, cũng sắp 11 giờ rưỡi rồi!
“Ai bảo anh không ăn cơm? Không phải em đã gọi điện thoại nói anh đừng chờ em sao?” Lăng Vi tức giận kéo tay anh, đứng lên đi nhanh ra ngoài.
Diệp Đình đi theo cô, nhắm mắt theo đuôi: “Em ăn chưa?”
“Ăn rồi! Không phải anh cho người đem cơm tới sao?” Lăng Vi đột nhiên quay đầu nhìn anh, hỏi: “Anh đưa cơm cho em, anh lại chưa ăn?”
“Anh chờ em gửi cho anh nha…” Kết quả không ngờ tới.
Lăng Vi nóng nảy: “Anh có ngu hay không? Anh đưa cơm cho em, dĩ nhiên em cho rằng anh cũng ăn! Sao em nghĩ tới anh đưa cho em, chính anh lại không ăn!”
“Vậy ngày mai em đích thân nấu cho anh, bồi thường anh.”
“Anh tốt nhất!” Lăng Vi quở trách, hừ một tiếng.
“Đúng nha, tốt vậy đó!” Nói xong, Diệp Đình bỗng nhiên cảm thấy mình rất buồn cười. Vừa rồi anh nói gì? Ngây thơ lại nhỏ mọn!
Chẳng lẽ đây chính là …. Ghen… trong truyền thuyết sao?
Anh rong ruổi thương giới, vượt mọi chông gai, mọi việc đều thuận lợi, nhưng lại bó tay chịu trói với một tiểu nha đầu, còn có thể nói ra lời buồn cười như vậy…
Khó trách mọi người đều nói: Yêu trúng người, IQ là số không…
Vừa nghĩ tới có người dùng ánh mắt cưng chiều đó nhìn cô, Diệp Đình chỉ cảm thấy ruột cũng chua.
Vừa rồi nhìn thấy tên họ Hoa kia đùa mạng mình, muốn theo đuổi cô, anh thật sự giận điên lên!
Bất kể là thật hay giả, bây giờ anh là chồng trên danh nghĩa của cô! Là đàn ông đều không thể nhịn, có thể nhịn, vậy thì không phải đàn ông!
Nhưng vừa rồi nghe cô hỏi: Em thích ai, anh không biết sao? Mỗi một tế bào trong thân thể anh đều muốn nở hoa, tựa như gió xuân bao phủ.
Nụ cười này của anh chọc tức Lăng Vi, cô quay đầu trừng anh: “Có gì buồn cười? Đói đến ngu rồi?”
Diệp Đình rũ mắt nhìn cô: “Có thể nói chuyện hòa hợp không?”
“…” Lăng Vi trợn trắng mắt: “Thái độ anh thay đổi quá nhanh, không hỗ là chủ nhân ăn tươi nuốt sống, vẻ mặt nói thay đổi liền thay đổi ngay.”
Cô không tính cãi vả với anh, chậm rãi hạ giọng hỏi anh: “Muốn ăn gì? Đã trễ thế này, nào còn bán đồ ăn.”
Anh đột nhiên ôm cô, kề tai cô: “Anh chỉ muốn ăn em, em cho anh ăn không?”
Mặt Lăng Vi ngượng đến đỏ bừng: “Buông tay! Nói chuyện không phân trường hợp chút nào! Nơi này chính là thư viện, có camera theo dõi!”
Anh không buông tay, ôm cô chặt hơn.
Lăng Vi giương mắt, hung hăng trừng anh, tầm mắt hai người giao nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ!
“Được! Cho anh ăn! Xem anh có dám không!” Lăng Vi ôm cổ anh, nhấc mũi chân hôn môi anh.
Diệp Đình chấn động, lập tức nghênh tiếp cô, tự do thoải mái như vậy… Anh quá thích!
Anh đẩy cô dựa vào kệ sách, cúi đầu hôn sâu cô. Chỉ cần cô nguyện ý cô, anh làm cô ở đây thì sao, anh cũng không tin có ai trong phòng giám sát dám liều mạng chụp hình anh.
Đang hôn kịch liệt, đột nhiên “Ầm” một tiếng.
Lăng Vi chấn động, quay đầu nhìn… kệ sách sau lưng cô chậm rãi ngã xuống…
Bi kịch là, nó ngã tới góc độ 45 độ, “ầm”, lại đụng phải một cái khác!
“Ầm —— ầm —— ầm ——” Một chuỗi kệ ngã từng hàng từng hàng một ——
Tình cảnh nguy nga kia, Lăng Vi cũng muốn hét lên.