Lăng Vi sợ bà lỗ vốn, muốn cho thêm ít tiền, nhưng bà lão kiên quyết không nhận. Lúc này, thấy cách đó không xa có một ông già nằm một chỗ. Ông lão bẩn thỉu, rất gầy rất gầy, không biết đã bao lâu không có đồ ăn.
Lăng Vi mua hơn ba chén đậu hủ, đem qua cho ông lão kia.
Cô còn chưa kịp mở miệng, ông lão kia đã chống gậy đi xa.
Lăng Vi quay lại.
Bà lão than thở: “Ông lão kia thật đáng thương… Bà già này mỗi ngày còn có thể làm chút đậu hủ để kiếm sống… Chân ông lão kia hơi khập khễnh, đi bộ cũng rất tốn sức. Ngày nào bà không bán được hết, còn lại mấy chén đều sẽ cho ông ấy ăn.”
Lăng Vi suy nghĩ, lấy 300 đồng đưa cho bà lão, thấp giọng nói: “Bà bà, đậu hủ nóng hai đồng một chén, mỗi ngày bà cho ông ấy ăn ba chén, số tiền này đủ ông ấy ăn một tháng.”
Bà lão nhận tiền, suy nghĩ một lát, nói: “Tiền còn thừa, bà lại mua bánh bao cho ông ấy.”
“Được, làm phiền bà.”
…
Thật khó có kỳ nghỉ, Lăng Vi phải nắm bắt thời gian làm chuyện của mình!
Rạng sáng hôm sau, Lăng Vi đến một kho hàng cho thuê phế liệu ở ngoại ô. Cô dùng lương cao mời tới bốn thầy dạy hàn của “Lão Long Đằng”.
Lại liên lạc con trai của Long Hằng Đạt.
Lăng Vi gọi điện thoại, nói: “Long tiên sinh, chào anh, tôi là Lăng Vi. Lần trước tôi đã gặp mặt cha anh, ông ấy đưa danh thiếp của anh cho tôi.”
Long Diệc Hân “ừ” một tiếng: “Hôm nay đúng lúc tôi rảnh rỗi, cô ở đâu? Tôi đến tìm cô.”
Giọng anh ta rất trầm thấp, chẳng qua… giọng điệu cứng nhắc, không có chút cao thấp chận chùng nào…
Lăng Vi kinh ngạc… Danh hiệu “Tiến sĩ chế tạo và tự động hóa máy móc” quả nhiên danh bất hư truyền…
Ngay cả nói chuyện cũng giống như máy móc vậy!
Không có tia ưu tư nào.
Lăng Vi nói địa chỉ kho hàng, chỗ này vô cùng dễ tìm, gần đây không có kiến trúc khác.
Lúc Long Diệc Hân tới, Lăng Vi thật sự cho là anh ta đi nhầm chỗ… Anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần màu ngà, giày trắng. Cả người chỉnh tề khoan khoái, lối ăn mặc không lôi thôi…
“Anh là Long tiên sinh?” Lăng Vi đứng lên, đi ra cửa kho hàng, dưới ánh mặt trời, người đàn ông mang kính lịch sự liếc cô, không tự nhiên “ừ” một tiếng.
Long Diệc Hân nhìn vào kho hàng, đẩy mắt kính, quay đầu nói với Lăng Vi: “Xế chiều hôm nay tôi còn có một hội nghị nghiên cứu, tôi chỉ có chút thời gian để giúp cô.”
Anh ta nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Bây giờ đã là 10 giờ, chúng ta còn hai tiếng.”
Lăng Vi lập tức mời anh ta vào trong, trong kho hàng rất nóng, đỉnh đầu có một cái quạt trần.
Lăng Vi vừa đặt hai cây quạt đứng lớn ở trung tâm thương mại, lúc này còn chưa giao tới.
“Long tiên sinh, chỗ này hơi nóng… Xin lỗi.” Lăng Vi áy náy cười nói.
Long Diệc Hân không lên tiếng, đi tới cạnh bàn dài, cầm bản vẽ sơ bộ của cô nhìn qua: “Cô vẽ?” Mắt anh ta sáng lên nhìn cô, dường như không tin tưởng lắm.
“Ừ.” Lăng Vi gật đầu.
Long Diệc Hân lại xem tiếp. Xem một hồi, chân mày liền nhướng lên. Càng nhìn, chân mày nhướng càng cao. Lăng Vi thấy biểu tình kia của anh ta, hơi kinh hãi…
Hồi lâu, Long Diệc Hân để bản vẽ xuống, mắt lóe sáng nhìn cô: “Ý tưởng không tệ.”
“Long tiên sinh, anh có sáng kiến gì không?”
Long Diệc Hân nhìn cô nói: “Tôi chỉ lớn hơn cô vài tuổi, cô gọi tôi là anh đi, cha tôi và ba mẹ cô cũng là bạn thân. Đừng khách sáo như vậy.”
(*) Trong bản raw, Lăng Vi gọi Long Diệc Hân là ngài.
Lăng Vi kinh ngạc, vừa rồi còn là bộ dạng cứng nhắc không có tình cảm, sao đột nhiên đổi tính rồi?