Đoàn người chạy đến vị trí mà Tiểu Bát đã chỉ định, quả nhiên thấy một dòng nước xiết!
Bởi vì nơi này rất lớn, cho nên trên mặt đất, bọn họ rất khó nhìn ra hình dáng của những vũng nước này.
Lý Thiên Mặc cầm máy vi tính xách tay cho đoàn người xem hình ảnh của Tiểu Bát phát tới.
Quả nhiên, hình dáng này… Giống như một mặt phật đang khóc.
Lăng Vi trong đầu nghĩ, ngày hôm qua cô tìm được mặt phật cười, Tiểu Bát tìm là mặt phật khóc… Liệu cái mà bọn họ thật sự đang tìm là “Tượng phật” hay sao?
Cảm giác có chút kỳ lạ…
Diệp Đình nói: “Bất kể như thế nào, cuối cùng cũng có phát hiện mới, chúng ta cứ tiếp tục tìm. Hơn nữa, phải nắm chắc thời gian. Cái tên tiểu tử chạy trốn lần trước, hẳn là nhanh chóng dẫn người đuổi theo. Chúng ta phải nhanh chóng vào được căn cứ hút máu, nhất định còn phải tiến hành một trận ác chiến với bọn họ!”
“Được! Nắm chắc thời gian, nhanh chóng tìm!” Đội trưởng chiến đội Quốc Tế cho ra lệnh các cho đội viên của anh.
Đoàn người lại phân tán ra, chia nhau hành động.
Rất nhanh, Giang Quân phát hiện một động cây! Hình dáng cái này động cây, có chút giống như một mặt phật cười, bên trong đường vân, giống như một đôi mắt, miệng còn hướng lên trên.
Giang Quân lập tức liên lạc Tiểu Bát, Tiểu Bát ghi xuống ba vị trí của ba mặt phật, anh nói: “Ba vị trí này, theo thứ tự là là ba hướng đông, nam, tây. Theo tôi đoán, hai cái còn lại, hẳn là phía bắc và trung tâm.”
Đoàn người đều tập trung ở phía bắc và trung tâm tiến hành lục soát, rất nhanh, An Kỳ Nhi phát hiện ở phía bắc có một gò đất nhỏ, cái gò đất này không có gì lạ, cũng không giống như tượng phật.
Nhưng là… Bóng của nó có ý tứ… Gò đất này rất ít cây nằm bên cạnh rừng, Khi ánh mặt trời chiếu xuống, cái bóng mờ của gò đất giống như một mặt phật khóc…
Đoàn người chạy tới nhìn “Mặt phật”, Lôi Tuấn nói: “Thật không ngờ… Chị dâu An Kỳ Nhi lại tỉ mỉ như vậy…”
Vinh Phỉ cong môi, híp mắt cười một tiếng, ý kia thật giống như nói: “Không nhìn thử xem là vợ ai.”
Lôi Tuấn trợn trắng mắt, trong lòng buồn nôn, tôi không có khen anh… Tại sao tôi và các anh cùng một đức hạnh…
Lôi Tuấn nhìn chằm chằm cái bóng mờ, lắc đầu, liên tục khen ngợi: “Lợi hại lợi hại, loại địa phương này cũng có thể tìm… Đổi là tôi, cả đời này cũng không tìm ra mấy cái loại địa phương này…”
Tiểu Vi là họa sỹ tranh manga, đối với hình vẽ rất nhạy cảm. Giang Quân là thám tử, năng lực nhìn rõ cực mạnh.
Tòng Gia Tiểu Bát lại là nhân tài công nghệ cao, sở trường của bọn họ cũng không giống nhau…
Còn nữa, An Kỳ Nhi càng không cần phải nói, quanh năm cuộc sống sát thủ, chú trọng nhất chính là chi tiết, dù là một chút xíu “Dấu vết”, cũng không chạy khỏi ánh mắt của cô.