Cô đang cầm vòi hoa sen tưới nước rửa trôi bọt trên khắp cơ thể, nhìn thấy Diệp Đình mặt đầy tà khí đứng dựa ở cửa, khoanh hai tay trước ngực nhìn cô.
“Ha ha… anh cũng vào tắm à, thật là trùng hợp!” Cô toét miệng cười.
“Đúng vậy! Vừa rồi em gấp gáp tán tỉnh anh, còn không kịp đợi đến lúc tắm, có phải vi phu nên thỏa mãn em thật tốt không?”
Tầm mắt của anh dán lên trên người cô. Mặc dù trên người cô đều là bọt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện anh thưởng thức vẻ đẹp của cô.
Anh vừa nói, vừa bước vào trong phòng tắm.
Ánh mắt xấu xa lượn quanh khắp trên người cô.
“Á á ——” Lăng Vi đưa tay ôm lấy trước ngực, lùi về phía sau, đôi mắt của người này đã đỏ ngầu lên rồi, cô chưa từng nhìn thấy anh như vậy đâu đấu!
Đặc biệt nguy hiểm.
Cô giơ tay lên, chỉnh vòi hoa sen trên đầu nhắm ngay vào mặt anh: “Rào rào rào rào rào rào” dòng nước ấm áp phun đầy mặt anh.
Chiếc áo màu trắng và chiếc quần dài màu đen của Diệp Đình đều bị làm cho ướt nhẹp, mặt và tóc của anh tất cả đều bị ướt, anh giơ tay lên hất hất tóc ra đằng sau, rõ ràng là phải rất chật vật mới đúng, nhưng mà… Diệp Đình bây giờ, nhìn lại hoang dã đến kinh người!
Anh cởi hai chiếc cúc áo ra, một tay đặt ở quần, môi mỏng hé mở: “Muốn tắm chung với anh đến vậy sao? Vi phu sẽ thỏa mãn cho em.”
Vừa nói, anh vừa bước đến bên cạnh cô, một tay chống ở bên cạnh cô. Lăng Vi đang tựa lưng vào vách tường, anh kéo cô đến bên cạnh: “Vách tường lạnh lắm, chồng em sẽ cho em dựa vào.”
Đôi mắt của anh tràn đày ý cười.
Vừa nói, vừa ôm cô vào trong ngực. Nước từ từ chảy qua giữa thân thể hai người, ấm áp, ngứa ngáy, rất thoải mái.
Lăng Vi hít thật sâu, lui về phía sau.
Anh đột nhiên hỏi cô: “Em có mệt không?”
Lăng Vi vội vàng gật đầu: “Hôm nay em thật sự rất mệt mỏi…”
Anh cười xấu xa, vừa muốn há miệng nói chuyện, Lăng Vi bỗng nói ra những lời anh muốn nói: “Tiềm năng của con người… Là vô hạn…”
“Thông minh!” Diệp Đình khen cô, bá đạo hôn lên.
…
Cô vốn cho rằng, Diệp Đình sẽ không để ý đến tất cả, để cô trải nghiệm cái gì gọi là… tiềm năng của con người… là vô hạn!
Kết quả, anh vừa hôn cô, vừa tắm giúp cô, rồi ôm cô trở về phòng ngủ
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, cả người Lăng Vi đều đau nhức… ặc, là bởi vì hôm qua đánh quyền quá lâu…
Nhưng mà, cơ thể ấm áp, cô còn cảm giác ngủ rất thoải mái nữa.
Lúc cô tỉnh lại, phát hiện ra tay nhỏ của mình… Đang không đàng hoàng sờ mó lồng ngực của người ta.
Cô xấu hổ đến đỏ mặt, nhanh chóng thu tay về. Một đêm này, cô gối ở trên cánh tay của anh… Không biết cánh tay của anh có tê rần hay không?
Cô ngẩng đầu lên, dịch cánh tay của anh, cọ cọ ở trong ngực anh.
Cô đưa tay ra ôm lấy anh, cánh tay mịn màng, chân cũng quấn ở trên người anh, mặt dán trên ngực anh, nghe tiếng tim đập thình thịch của anh, cảm thấy cực kỳ an tâm.
Cảm giác an tâm chưa từng có này… cực kỳ tuyệt vời.
Nhớ tới sự quan tâm của anh tối qua, mặt cô lại nóng lên lần nữa.
Cô hít thật sâu, xung quanh đều là hơi thở của anh, bầu không khí đều như hóa thành vị ngọt. Cô duỗi người, thật sự chẳng muốn dời giường tý nào, bây giờ ngay cả nhúc nhích cô cũng không muốn, chứ đừng nói là ngồi dậy.
Cô híp mắt lại, nhìn đôi môi mỏng và gò má anh tuấn của cô… Cô chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đang tràn đầy trong lồng ngực mình như lúc này.
Cô đưa đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên chóp mũi của anh, chợt nhìn thấy anh cong cong khóe miệng… Anh đang mỉm cười, cô giống như bị đầu độc, đột nhiên nhỏm dậy, ôm lấy khuôn mặt của anh, nhẹ nhàng hôn xuông.
“Ừ… con nhóc xấu xa…”