Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Vi vác theo đôi mắt thâm quầng xuống tầng.
“Khụ ——” Diệp lão gia không hài lòng chép miệng: “Người trẻ tuổi, sao không hiểu tiết chế là thế nào?”
Lăng Vi lập tức tức giận nói: “Ông ngoại! Theo như ông nói! Vậy ông không phải là người biết xấu hổ à? Dù sao Diệp Đình đã giữ gìn trinh tiết được 26 năm, còn ông thì sao? 18 tuổi, đã có một đàn con rồi!”
“Phốc…” Diệp lão gia đang cầm ly sữa bò uống, chợt phun sữa ra đầy bàn…
Con nhóc này… Tính khí còn nóng nảy hơn cả thằng cháu nhà ông…
Chọc cô, còn không bằng chọc Diệp Đình.
Diệp lão gia làm ra vẻ hung dữ, đập mạnh ly sữa xuống trên bàn: “Thằng nhóc con đâu rồi Sáng sớm, chúng ta đã ngồi đây rồi, nó còn nằm ườn ra trên giường hả? Lão Vương! Mau chuẩn bị roi da cho tôi, xem tôi có đánh chết nó không!”
Quản gia Vương toát hết cả mồ hôi hột, trong đầu nghĩ: “Lão gia, ông cứ nháo đi… Ông nói ông xem, ai là người bảo đưa canh tối hôm qua? Ai là người bảo đổi tinh dầu? Người ta cố gắng cháu trai sinh chắt trai cho ông, ông còn làm mình làm mẩy, ông không thể dừng lại được sao?”
Sau đó, đột nhiên nghe thấy tiếng cười lạnh của Diệp Đình, mọi người ngẩng đầu lên, thấy anh mặc âu phục màu đen, ung dung đứng ở trên cầu thang. Đôi mắt đen phủ một tầng sương băng, nhìn về phía Diệp lão gia.
Diệp lão gia cũng đang ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh nở nụ cười nhàn nhạt, bước từng bước từ trên cầu thang đi xuống.
Bởi vì vóc dáng của Diệp Đình rất cao, anh lại đứng ở chỗ cao, khí chất mạnh mẽ, nhìn càng đặc biệt đẹp trai!
Diệp lão gia “ Hừ “: “Nhân mô cẩu dạng, còn không phải là theo ông…”
Diệp Đình đi đến trước mặt Diệp lão gia, bình tĩnh hỏi: “Ông là ai vậy? HInfh như tôi chưa gặp ông bao giờ? Xin hỏi ông là thần thánh phương nào?”
Diệp lão gia bị làm cho nghẹn họng, trơ mắt nhìn Diệp Đình đi qua bên cạnh mình, bước từng bước từng đi tới.
Diệp Đình ngồi vào bên cạnh Lăng Vi, phất phất tay với nữ đầu bếp, nữ đầu bếp nhanh chóng cho người bưng bữa sáng tới.
Diệp Đình vừa muốn chạy, Lăng Vi đã nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: “Đều là người một nhà, có gì cứ thẳng thắn nói với nhau.”
Diệp Đình ngước mắt nhìn cô.
Lăng Vi nhìn chăm chú anh.
Hai người đối mặt với nhau, Lăng Vi nghiêm túc nói: “Có lời gì, anh cố gắng nói hết ra. Đều là máu mủ ruột già, không có gì là không thể nói.”
Diệp Đình mím chặt môi lại, hiển nhiên là đang tức giận.
Lăng Vi giơ tay lên, xoa xoa ngực anh, đôi mắt trong suốt như thủy tinh nhìn thẳng vào anh.
“Ăn đi!” Diệp Đình múc tổ yến đút cho Lăng Vi: “Tối hôm qua em đã mệt lả rồi, chồng sẽ bồi bổ cho em.”
…
Hiển nhiên, anh không muốn nói những chuyện này.
Sắc mặt của Diệp lão gia không được tốt lắm.
Lăng Vi bị kẹp ở giữa hơi khó chịu…
Cô không có người thân, vì vậy… cô quan tâm đến chuyện, ông ngoại đột nhiên xuất hiện này.
Từ lúc Diệp Đình mới sinh ra, anh đã cô độc một mình, chưa từng được hưởng tình thương của cha, tình thương của mẹ.
Có lẽ anh không cố ý bài xích ông ngoại, mà là… có lẽ anh không biết nên sống chung với ông thế nào. Quan trọng hơn là, Diệp Đình hơi khó có thể vượt qua nổi cửa ải trong lòng kia… sau khi mẹ Diệp Khanh của anh rời đi, không có ai trong Diệp gia quan tâm đến chuyện của Diệp Đình… Nếu không, anh cũng sẽ không bị lão Louis Tư ngược đãi nhiều như vậy. Nhưng, trong đó có chuyện gì… cô cũng không biết được, cũng không thể kết luận được.