Nhiều năm qua…
Ba mẹ nuôi của Lý Thiên Mặc giữ kín như bưng.
Bọn họ không nói chân tướng cho anh ta không phải là không muốn để cho anh ta đi tìm ba mẹ ruột, mà là, không muốn khiến tâm hồn anh ta bị tổn thương.
Thiên Mặc không biết chân tướng vẫn không buồn không lo, rất vui vẻ.
Chẳng qua, bọn họ hơi lo lắng, ba mẹ ruột của Thiên Mặc đều qua đời vì ung thư, không biết bệnh này có di truyền đến trên người con bọn họ không.
Cho nên, ba mẹ Lý Thiên Mặc luôn cực kỳ chú ý chuyện này.
Hai người họ coi Lý Thiên Mặc như con ruột của mình, vì bọn họ không thể sinh, nên sau khi ba mẹ Thiên Mặc qua đời, bọn họ liền trực tiếp ôm anh ta về nhà, Lúc ấy, khi ôm Thiên Mặc, bọn họ còn có lòng thương lượng chuyện này, bọn họ giữ lại hình ba mẹ ruột Thiên Mặc.
Chờ sau này Thiên Mặc kết hôn, sinh con, lại nói thân thế cho anh ta. Khi đó, tâm trí anh ta cũng thành thục rồi, có gia đình của mình. Đối với thân thế bất hạnh của bản thân, hẳn có đủ năng lực chịu đựng.
Lăng Vi và Diệp Đình đều hiểu khổ tâm của ba mẹ Lý Thiên Mặc, đều hứa tạm thời không nói cho Thiên Mặc.
Thuận theo tự nhiên đi.
Sinh mệnh có gì thì có, không có thì đừng cưỡng cầu.
Lăng Vi tin tưởng, bất kể lúc nào, bất kể bi thảm thế nào, Thiên ma nhất định có thể đối mặt với cuộc đời của chính anh ta.
…
Đi ra bệnh viện, bọn họ lái xe đến Kinh Đô.
Hôn lễ của Tần Sênh là buổi trưa.
Bọn họ thay đồ xong, lên đường từ huyện Lộc.
Ba Tần Sênh là Thủ trưởng quân khu, nhưng gia phong vô cùng mộc mạc.
Hôn lễ của Tần Sênh cũng cực kỳ đơn giản.
Lúc bọn họ tới, chỉ thấy nhà Tần Sênh bày năm bàn tiệc rượu.
Sau khi bọn họ ngồi vào, Tần Sênh và Kaya ra mời rượu.
Kaya mặc áo dài màu đỏ… vô cùng xinh đẹp…
Lăng Vi nhìn Kaya, thật sự bị mê hoặc. Người ngoại quốc như cô lại mặc áo dài có ý vị như vậy…
Kaya búi tóc bên phải, hơi hoạt bát, có sợi rũ xuống bên tai, rất phong tình.
“Bảo bối, cô thật đẹp.” Lăng Vi đứng lên hôn gò má cô.
Hôm nay Tần Sênh cũng vô cùng đẹp trai, rất có vị đàn ông!
Lôi Đình, Lôi Tuấn ôm bọn họ.
“Tới trễ! Tới trễ…” Quân Dương và Chính Hiền cùng chạy vào, sau lưng Quân Dương còn có một tiểu mỹ nhân…
Ba Tần Sênh nhíu mày.
Quân Dương vội chào hỏi: “Chúc mừng bác trai…”
Ba Tần Sênh trợn mắt nhìn anh ta.
Quân Dương làm mặt quỷ, vẻ mặt nghiêm túc đi tới. Lão Lục Hàn Yến, lão Tứ Vinh Phỉ, Diệp Đình, Lôi Tuấn đang nói chuyện phiếm với ba Tần Sênh. Hàn Yến cũng lớn lên ở trụ sở, nhưng sau đó chuyển đi. Đã lâu không trở lại.
Ba Tần Sênh trợn mắt nhìn Quân Dương, nói: “Cháu nhìn Tiểu Yến rồi nhìn cháu đi. Người ta chững chạc như vậy, còn cháu cứ hấp tấp!”
Hàn Yến liền nói: “Quân Dương hoạt bát, rất tốt. Tính cách cháu hơi hướng nội….”
“Đúng vậy!” Quân Dương rất không muốn sống mà cười “ha ha”.
Ba Tần Sênh hỏi Hàn Yến: “Cô gái tới cùng cháu là ai?”
Hàn Yến nhìn qua Hoa Đào, cô ta đang chạy đi tìm Lăng Vi.
Hàn Yến mấp máy môi, nói: “Cô ấy là cô gái cháu thích, cháu đang theo đuổi cô ấy.”
Bác Tần gật đầu: “Dáng dấp không tệ, không biết tính cách thế nào.”
Hàn Yến nói: “Tính cách cô ấy tương đối hoạt bát, là một cô gái hiền lành.”