Anh còn nhớ, lúc anh xông vào nhà cô thì cô đang chuẩn bị hình tượng nam chính cho cuốn truyện mới, vốn nam chính dự định là một cảnh sát hảo hán nhưng sau đó lại đổi thành tổng tài quốc tế cao ngạo, lạnh lùng…
Mà thứ thu hút nhất của đại tổng tài không phải là thân phận của anh ta cũng không phải dung mạo của anh ta mà là… bắp thịt to lớn của anh ta.
Một hồi Diệp Đình cũng chưa lên tiếng…
Sau một hồi anh mới hỏi: “Anh ta tên gì?”
Lăng Vi thành thật nói: “Anh ta kêu Dạ Hành.”
“Tên sách là gì?”
“Người đột nhập.”
“…” Diệp Đình à một tiếng, người đột nhập, không phải nói anh đấy chứ?
Diệp Đình không nhịn được cười lên, nhất thời trong lòng tâm hoa nộ phóng.
Ánh mắt anh cong lên, tâm tình rất tốt… như bay lên trời được.
Trong nháy mắt cảm giác… Trước mắt như có một mảnh vườn hoa xuân nở rộ!
Diệp Đình mỉm cười… Anh lại hỏi: “Vai nam chính tại sao cũng họ Diệp?”
“Không có mà?” Lăng Vi nghi ngờ, đột nhiên 囧 không biết nói gì, gương mặt đỏ rần: “Anh ta là Dạ của ban đêm, không phải lá Diệp lá cây!”
“Nhưng cũng là lá mà… Sau này em gọi tôi là Dạ Hành cũng được.” Diệp Đình gõ ngón tay lên tay lái.
Lăng Vi cúi đầu móc ngón tay: “Nhìn tình huống đi.” Mặc dù vai nam chính là dựa vào hình tượng của Diệp Đình, nhưng mà bảo cô gọi anh là Dạ Hành, cô thật sự không mở miệng được.
Hơn nữa cô cảm thấy gọi tên anh vẫn thoải mái hơn… ít nhất chân thực hơn, thân thiết hơn một chút.
Thân thiết? Lăng Vi vặn mi, sao mà cô lại nghĩ tới cái từ thân thiết này cơ chứ?
Thân thiết, cái từ này gắn lên người Diệp Đình có được không…
Quá đáng sợ…
Mà lúc này tâm tình của Diệp Đình đang tung tăng giống như chắp cho anh một đôi cánh để anh có thể bay lên được.
Anh suýt sáo, đập mạnh cần ga, lái xe về nhà nhanh như chớp.
Lăng Vi một mình đi tới phòng vẽ, trong lòng cô còn có chút mâu thuẫn, có chút quấn quít.
Cô phát hiện… cô có hơi bị coi thường lại có chút thích được Diệp Đình đụng vào… trời ơi, suy nghĩ gì vậy? Còn có vừa nãy nghe anh nói cô giáo Vi Vi, tôi yêu em thì hô hấp của cô nhưng ngừng lại, trái tim suýt chút nữa văng ra ngoài.
Mặc dù biết đó là đùa giỡn, nhưng là… Trái tim vẫn không khống chế được cuồng loạn!”Bịch bịch bịch”, lúc ấy thật sợ bị bọn họ nghe được.
Cô che lại gò mà đỏ ửng, phiền não… tính cách của cô không phải như vậy!
Hứa Tử Huân theo đuổi hai năm cô mới đồng ý qua lại. quá trình bọn họ yêu nhau cũng chỉ là nắm tay nhau mà thôi.
Cô cũng không phải người cổ lỗ sĩ, cũng không hạn chế mình không được hôn môi.
Nhưng cảm giác đó còn chưa tới vì, Hứa Tử Huân muốn hôn, cô sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng là… Diệp Đình đến gần cô, cô cũng sẽ không như vậy… ngày nhận giấy chứng nhận kết hôn, thậm chí cô thích thích….
… Tại sao có thể như vậy chứ?
Đáng hận hơn chính là cô còn chờ mong anh xuất hiện bên cạnh cô, cùng cô vui cười… biết anh mới được bao lâu đây? Đầu ngón tay cũng đếm được rồi…
Phiền não… không muốn gặp mặt anh.
Nếu lần sau anh còn dám kéo tay cô nhất định phải chặt tay anh.
Chiều tối, Diệp Đình đi vào phòng vẽ đứng bên cạnh cô hỏi: “Tuần trăng mật muốn đi du lịch ở đâu?”
Anh đưa tay nhéo má cô.
Lăng Vi gạt tay anh ra: “Ai muốn tuần trăng mật với anh cơ chứ.”
“Phối hợp với tôi một chút sẽ chết sao?”
Cô thật muốn đâm anh mộ câu nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của anh đột nhiên cô không nói ra được.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh cũng không biết tại sao đột nhiên lại cười: “Vườn sau phía sau nhà không tệ, tới đó đi.”