Lăng Vi thật muốn phun đầy mặt anh ta, sau đó giọng điệu và vẻ mặt nghiêm túc nói cho anh ta: “Chị còn chưa tốt nghiệp đã lập gia đình đó được không?” Cô không phạm luật, không phá hoại gia đình người khác, sao không thể lập gia đình?
Lăng Vi không nhịn được liếc anh ta: “Tôi trêu chọc anh? Có ý nghĩa không? Không tin thì lên mạng tra đi, xem xem nhân dân đại chúng của đảo El Hierro có lừa anh hay không!”
Cô thật sự lười dây dưa với người này.
Loại thiếu gia như Lục Y Phàm chưa từng bị người khác cự tuyệt, đột nhiên bị cô từ chối, chắc hẳn đả kích rất lớn, rất khó tiếp nhận sự thật này.
Lăng Vi không để ý tới anh ta, bản thân từ từ tiêu hóa đi.
Cô cũng không phải Thánh mẫu mà còn phải quan tâm, an ủi người theo đuổi mình. Nếu cô phải quan tâm bọn họ thì những đàn ông nhìn cô lâu, cô phải an ủi tâm hồn bọn họ sao!
Lăng Vi chống gậy, buồn bực đi ra ngoài.
Lục Y Phàm bị tiếng gậy gõ mặt đất làm tỉnh hồn. Anh ta nhìn qua Lăng Vi…
Bỗng nhiên vênh váo cười nói: “Lăng Vi, cô tự ti nên mới nói vạy sao? Cô gái như cô, tôi đã gặp nhiều! Cô chơi trò lạt mềm buộc chặt? Ha… Nói thật, trước kia tôi quả thật không muốn nghiêm túc với cô, nhưng… bây giờ, cô chọc giận tôi thành công! Không sao, cho dù cô có chồng, tôi cũng không quan tâm.”
Lăng Vi thật sự cực kỳ muốn phun chết đàn ông bỉ ổi không biết xấu hổ này, anh ta dựa vào cái gì mà nói cô tự ti? Anh ta còn nói cô lạt mềm buộc chặt? Aiya, anh ta còn bị chọc giận, mẹ nó, giận không nhẹ! Anh không quan tâm, bà đây để ý à!
Lười để ý não tàn, anh ta ngu thì để anh ta ngu đi!
Lăng Vi chống gậy đi ra ngoài, Lục Y Phàm chạy tới, đưa tay ôm cô, Lăng Vi tát anh ta ——
Ngay lúc này, cửa mở ra, có người tiến vào.
Người trong nhà hàng rối rít nhìn ra cửa, hôm nay Lục thiếu gia bao cả nhà hàng, ai không hiểu quy củ gan dạ chui đầu vào như vậy, không thấy cửa có bảng “Không tiếp khách” sao?
Sau khi cửa mở ra, một khuôn mặt đàn ông lạnh lùng bước chân thon dài đi vào.
Tất cả mọi người trong nhà hàng đều nín thở… Nhân viên che miệng khẽ hô: “Người đàn ông này thật đẹp trai! Trời ạ ——” Anh xuất chúng ngang ngược, khí thế mạnh mẽ!
Vẻ mặt anh lạnh như băng, ánh mắt trấn định, lộ ra khí chất cao quý không thể trèo tới và lạnh lùng.
Sau đó, mười mấy người đàn ông cường tráng mặc tây trang màu đen đi theo sau anh.
“Trời ơi… Bọn họ muốn làm gì? Cần báo cảnh sát không? Mau đi mời Giám đốc!” Bầu không khí trong nhà hàng trong nháy mắt căng thẳng tới cực điểm.
Nhân viên núp trong quầy bar nín thở không dám ra, nhìn người đàn ông kia đi vào nhà hang.
Bọn họ rúc đầu, không dám lên tiếng.
Bọn họ thấy người đàn ông kia dùng ánh mắt lạnh lẽo sắc bén đảo chung quanh.
Khi nhìn thấy trong nhà hàng không có khách hàng khác, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.
Anh nhìn lướt qua mấy người đàn ông cường tránh bao vây Lăng Vi, mắt phượng khẽ híp, giọng lãnh đạm nói: “Bữa tối với ánh nến, thật sự không tệ…”
“Diệp Đình?”
Lục Y Phàm khiếp sợ cực độ! Anh ta nhận ra Diệp Đình. Sở Minh Y từng dùng cái chết để đe dọa Diệp Đình! Lục Y Phàm luôn cho rằng Diệp Đình làm lớn, không nghĩ tới hôm nay gặp được anh ở đây!