Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau đó, anh phát hiện… Má, anh không biết thêm bạn!
Giang Quân cảm giác mình cứ như người từ sao Hỏa tới, anh quá bận, đâu có thời gian nghịch thứ này… Nhưng Trương Tư Minh hình như hay phát lì xì trên Weibo, anh gọi điện thoại qua hỏi.
Trương Tư Minh hung hăng cười nhạo anh, sau đó dạy anh thêm bạn như thế nào…
Cuối cùng cũng thêm cô ấy làm bạn bè… Cô ấy gửi tin nhắn tới trước, (mặt cười)…
“A, anh đăng ký tài khoản mới à… Tường nhà anh không có gì cả.”
Giang Quân “…” Vậy mà bị phát hiện… Cái phần mềm này thật là, sao không có tí tính bảo mật nào vậy?
Cô ấy còn nói: “Anh đến WeChat của tôi xem đi, cam đoan khiến anh chảy nước miếng.”
Giang Quân“…” Tay anh run run, chảy nước miếng?
Anh tìm nửa ngày, ấn ấn một cái, may mà, anh chỉ có một người bạn… Có ngốc cũng tìm ra WeChat của cô.
Anh vào Weibo, chỉ thấy tất cả đều là đồ ăn ngon!
Đau cả mắt!
Giang Quân đang đói nha…
Anh muốn khóc, thật sự… Anh nhìn đồ ăn cô đăng, yên lặng nhai mì ăn liền…
Cô ấy gửi tin nhắn tới: “Anh muốn ăn cùng không? Tôi nói với anh trai rồi, anh ấy mời anh sang ăn cùng.”
Giang Quân thiếu chút nữa đánh rơi di động xuống bát mì.
Anh vội vàng trả lời nói: “Quấy rầy hai người thật ngại quá, tôi là Giang Quân.” Vốn, anh muốn nói: Muộn rồi, tôi không tiện quấy rầy… Nhưng mà tay lại nhanh hơn não!
Chủ yếu là… Anh rất đói được không…
Anh nghe thấy tiếng nhà bên cạnh mở cửa, Giang Quân do dự, ra khỏi nhà.
Cô ấy đang mở cửa, ngoắc anh: “Mau tới. Dù sao cũng chỉ thêm một đôi đũa một cái bát thôi, anh trai tôi muốn hỏi anh chuyện chụp quảng cáo.”
Giang Quân trầm ổn gật đầu, vội bước qua, đi vào nhà anh trai cô.
Trong nhà khá sạch sẽ, cũng giống nhà anh, không có mấy gia cụ…
Anh trai cô ở phía đông, cô ở phía tây. Cách phòng anh chỉ một bức tường.
Anh trai Trữ Hạ tên là Trữ Viễn, là một người rất đẹp trai, khá nhiệt tình, cũng khá thoải mái. Trữ Hạ mời Giang Quân tới, bảo anh ngồi xuống ăn cơm.
Trữ Viễn bảo Trữ Hạ quay về phòng ngủ. Hai người nhìn cô quay về phòng ngủ. Trữ Viễn hỏi Giang Quân: “Công ty của bạn anh tên là gì?”
Xem ra, anh vẫn lo lắng em gái bị mắc lừa.
Giang Quân muốn nói là “Laroe”, ông chủ là tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế Diệp Đình… Nhưng nếu nói ra lời này, phỏng chừng… anh cô sẽ lấy nồi cơm đập thẳng vào đầu anh.
Giang Quân rối rắm một lát, nói: “Là một công ty khá danh tiếng, ngày mai tôi bảo bọn họ đem tư liệu của công ty gửi cho anh xem.”
“Được.” Trữ Viễn gật đầu, lại hỏi: “Anh và em gái tôi… Quen biết thế nào vậy?”
Giang Quân nói chi tiết: “Nửa năm trước tôi đến trường học của cô ấy, nhờ cô ấy giúp tôi một việc. Khi đó, tôi chụp ảnh cô ấy, nhờ cô ấy giả làm bạn gái tôi… Sau đó chúng tôi đều quên đi chuyện này. Em gái tôi gần đây đúng lúc muốn chụp quảng cáo, lại nhớ tới tấm hình của cô ấy, hôm qua tôi tới trường tìm Trữ Hạ, kết quả không tìm thấy… Ai ngờ sáng nay đột nhiên ở ban công thấy cô ấy.”
Trữ Viễn gật đầu, không khác lời em gái mình nói mấy.
Hai người vừa ăn cơm vừa tán gẫu, Giang Quân hỏi anh: “Anh làm vệc ở đâu?” Trữ Viễn nói: “Tôi làm ở công ty trò chơi Dt, dân kỹ thuật.”
Giang Quân đột nhiên “cạch”: “Dt… Công ty đó hình như là chi nhánh công ty của em rể tôi, bọn họ gần đây đang phát triển một game tên là ‘kẻ xâm nhập’, là cải biên dựa theo một bộ truyện tranh, đúng không?”
“Đúng vậy!” Trữ Viễn tròn mắt, nhìn Giang Quân: “Ông chủ chúng tôi là em rể anh?”
Trữ Viễn gắp hai cái cọng hoa tỏi, bỏ vào miệng, đột nhiên nở nụ cười hỏi: “Ông chủ nào trong công ty tôi là em rể anh vậy?” Cổ đông công ty bọn họ khá nhiều…
Giang Quân nghĩ thầm, vẫn là chờ ngày mai… Chính anh xem tư liệu đi…