Cô hỏi phục vụ quán bar: “Chỗ này của các anh có ai làm hướng dẫn viên không? Tôi muốn dẫn theo đội ngũ của mình vào rừng mưa nhiệt đới thám hiểm.”
Phục vụ bar lắc đầu một cái, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Cô cũng không hề tận lực đi tìm Lão Hắc, chỉ nhàn nhã ngồi uống rượu trong quán bar tại trấn York, tùy tiện nói chuyện với phục vụ bar. Lúc này, Lão Hắc đã chú ý đến cô.
Lão Hắc thấy cô gái này trông cũng xinh đẹp! Da tắng, eo nhỏ, chân thon… nhìn dáng ấp thôi cũng là một tuyệt sắc hiếm thấy!
Tại cái địa phương khỉ ho cò gáy của bọn chúng, có thể không đào đâu ra được một tuyệt sắc mỹ nhân như thế.
Lão Hắc ngứa ngáy, trong lòng thấy nhột nhột. Gã xoa xoa tay, tính đi qua chấm mút…
Nói thật, ở cái địa phương như trấn York này, có kẻ muốn cưỡng ép giữa quảng chúng cũng không phải chuyện gì mới mẻ, nếu ngày nào mà cũng phát sinh án cưỡng bách thì hôm đó mới chính là mới lạ!
Trong quán bar có không ít gã sói đói cũng nhìn An Kỳ Nhi chòng chọc.
Xung quanh cô có cả một vòng người, lúc Lão Hắc đi đến đã gạt tất cả sang một bên, gã híp mắt, ánh mắt đầy dâm tà quét qua quét lại khắp người An Kỳ Nhi.
Gã cười một tiếng, bảo phục vụ bar pha cho cô gái này một ly ‘huyết phù tâm’, huyết phù chính là một loại cỏ ở vùng này, có tác dụng mê huyễn người.
An Kỳ Nhi giả trang như một cô gái trẻ không biết gì, có vẻ sợ hãi nhìn gã. Lão Hắc nói: “Anh là người tốt, là trưởng đội tuần tra ở đây. Ly nước mà anh mời cô em, chính là đặc sản của trấn York bọn anh.”
Gã vừa nói, vừa lôi giấy chứng nhận của mình ra cho cô xem.
An Kỳ Nhi nhìn giấy tờ chứng nhận, cũng thoáng yên tâm hơn một chút. Cô cầm ly rượu lên, nhưng không dám uống, Lão Hắc cố ra vẻ thả lỏng cười một tiếng, cũng bảo phục vụ bar pha cho gã một ly y đúc.
Phục vụ bar đã quen với trò lừa bịp này của Lão Hắc, pha cho gã một ly có màu sắc giống hệt, nhưng không phải là ‘huyết phù tâm’.
Lão Hắc uống rượu, những kẻ xung quanh cũng ồn ào làm rộn, An Kỳ Nhi giống như cưỡi hổ khó xuống, đành đặt cái ly màu đỏ cạnh khóe miệng, từ từ uống chất lỏng màu đỏ trong cái ly đó vào.
“Khụ khụ ——” Rượu này cũng không cay quá, nhưng cô phải tỏ ra đây là lần đầu tiên mình uống rượu.
Lão Hắc cố ý nói những lời luyên thuyên: “Cô em, đến nơi này của bọn anh làm gì thế?”
An Kỳ Nhi nói: “Đến thám hiểm…”
Vừa nói, vừa có cảm giác đầu hơi choáng váng…
Lão Hắc xấu xa híp mắt cười: “Tửu lượng thấp vậy sao? Anh đây mang em đi sung sướng một chút nào.”
Vừa nói, vừa vác An Kỳ Nhi lên vai mình.
An Kỳ Nhi làm bộ giãy dụa, nhưng giãy thế nào cũng không thoát ra nổi.
Lão Hắc vác cô bước nhanh đi ra ngoài.
Đi: “Làm cái đếch gì đấy? Lão Hắc? Muốn ăn một mình hả? Bình thường cũng đếch thấy mày ở trong quán rượu, cả đám cùng lên, thế nào? Muốn độc chiếm một mình sao?”
Mấy gã khác trong quán bar cũng không nhịn được nữa! Loại tuyệt sắc như thế này, cả đời này bọn chúng cũng chưa chắc đã đụng mặt được lần nữa!
Cô gái này quá con mẹ nó trắng trẻo, quá ngon!