Anh cố ý nhấn mạnh cái chữ “ngủ” kia, đặc biệt ý vị sâu xa.
Lăng Vi nhìn sang anh.
Lúc này, anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, đôi mắt phượng sâu thẳm híp lại thành một đường nhỏ, khóe môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười mê hoặc nhân tâm.
Trong nụ cười đó còn lộ ra cả một chút hư hỏng.
Lăng Vi không phục, bật lại một câu: “Ai bảo lật lọng? Hôm nay em đã chờ anh cả tối, anh không nhìn ra đó sao? Buồn ngủ muốn chết đi được ấy, nhưng không phải vẫn đang chờ anh đó sao?” Mặt cô đỏ bừng giống như bị thiêu đốt rồi, nhưng vẫn còn cố cậy mạnh.
Bộ dạng nhỏ xinh quật cường chọc Diệp Đình buồn cười.
“Nếu như em đã tiến bộ như vậy, ông xã anh tuyệt đối sẽ không để cho em thất vọng…” Vừa nói, cánh tay dài cũng duỗi ra, mạnh mẽ kéo cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình. Lăng Vi sợ hết hồn, hai mắt chớp chớp, hoàng sợ nhìn anh. Trên gò má anh vẫn còn đọng mây giọt nước, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng đẹp mắt, thậm chí còn thấy ánh mắt chăm chú của anh tràn đầy dụ hoặc.
Cổ áo của anh mở rộng, cơ bắp săn chắc đập thẳng vào đáy mắt cô, khuôn mặt Lăng Vi đỏ bừng giống hệt bình nước bị nung đỏ. Anh khẽ nếm nhẹ trên môi cô, dùng thứ giọng trầm thấp nói bên tai cô: “Những gì anh nói không phải đùa đâu.”
“Ai đùa với anh chứ?” Cô vừa nói, vừa níu lấy cổ áo anh, cười hệt như một con hồ ly nhỏ, vươn tay lần mò khắp cơ bắp của anh, khẽ bóp: “Rõ ràng là có một ông xã tiện lợi thế này, nếu như tiện nghi cũng không chiếm, vậy thì quá thua thiệt rồi.” Vừa nói, vừa kéo cổ áo của anh lên đến trên vai: “Thịt của chồng em, đương nhiên em phải ăn cho đủ vốn!”
Cắn xong, ngẩng mặt lên, cố ý nhướn mày, nghiêng đầu cười cười với anh.
Diệp Đình cũng bật cười. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phấn nộn, đôi mắt hoa đào vì say rượu mà trở nên long lanh sáng nhuận, có thể mê hoặc chết người.
Anh nhếch miệng, cười với cô. Nha đầu này gan lớn thật! Uống một chút rượu vào liền đùa bỡn thành thế này, dám câu dẫn anh cơ đấy!
“Có bản lĩnh lớn rồi, biết ăn thịt sao?” Bàn tay Diệp Đình đè lại tay cô, khiến đôi tay nhỏ bé của cô xoa đi xoa lại trên ngực mình.
Đôi tay nhỏ bé mềm mại của cô dán vào ngực anh, nhiệt độ ấm áp trên tay xuyên thấu qua da truyền đến khắp toàn thân anh…
Anh nhìn cô chăm chú, mâu quang càng ngày càng thâm trầm.
Khuôn mặt Lăng Vi mắc cỡ đỏ bừng hết lên, nhưng vẫn cố ý nhếch mép cười: “Ngây ngô bao nhiêu lâu như thế với Diệp đại nhân rồi, không biết cũng sẽ thành biết thôi.”
“Thật không? Anh thấy em giống như tự học thành tài thì đúng hơn.”
“…” Lăng Vi cười ra tiếng: “Đúng nha, em có thiên phú dị bẩm mà… Em chính là hồ ly thành tinh chuyển thế, sinh ra đã biết ăn thịt rồi!”
Diệp Đình cũng cười, môi mỏng ghé đến sát lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp: “Mang em đi một nơi, ăn thật ngon…” Nói xong, anh khẽ kéo xong khóe môi tạo thành một nụ cười mê hoặc. Anh ôm ngang người cô, đứng dậy.
Đôi chân thon dài bước đi, ôm cô rời khỏi sân thượng, xuyên thẳng qua phòng khách… Lăng Vi cảm thấy quái lạ, không phải là vào phòng ngủ sao? Sao anh lại đi xuống cầu thang? Chẳng lẽ em còn muốn chọn một nơi ‘đặc biệt’ để làm?
Lăng Vi đột nhiên có một loại cảm giác hơi sờ sợ! Lần đầu tiên của bọn họ, có cần phải đến mức… kích… thích… thế không?
Cô không lên tiếng, trái tim đang đạp thình thịch liên hồi. Cô mở to mắt nhìn xem rốt cục anh sẽ mang cô đến đâu…
Xuống khỏi cầu thang, Diệp Đình ôm cô vào phòng ăn.
“…” Lăng Vi quan sát Diệp Đình từ trên xuống dưới, hóa ra Diệp đại nhân vẫn chung tình với phòng ăn!
Khẩu vị này… quả nhiên đặc biệt!