Tin tức này một khi được phát ra, Lục gia từ trên xuống dưới đều ồn ào! Cha Lục Thiên Minh đập bể một bình hoa cổ: “Chuyện đã thành như vậy! Vứt bỏ phụ nữ đã có thai như vậy, cho dù là vì lí do gì, mặt mũi của Lục gia chúng ta cũng không còn nữa! Anh muốn Lục gia chúng ta sau này làm ăn như thế nào?”
Tương Lệ cả giận nói: “Cái đồ phụ nữ không biết xấu hổ, không biết đứa trẻ có phải là của Thiên Minh nhà chúng ta không, chuyện đó còn không nói được! Cô ta có thai thật hay không cũng còn chưa chắc chắn!”
Cha Lục cả giận nói: “Bất kể trong bụng cô ta có thai hay không, dự luận đã đứng về phía cô ta! Tôi đang nói đến một vụ làm ăn lớn, các người đứng kéo tôi lại! Trước tiên trấn an dư luận lại cho tôi, đừng để cô ta làm loạn!”
…
Trong phòng khách tầng chót Quan Hải Đại Hạ. Sau một trận náo loạn oanh oanh liệt liệt, chỉ còn lại hai người Diệp Đình và Lăng Vi.
Lúc này, trăng sáng treo cao, trăng giăng đầy trời, Lăng Vi gối lên cánh tay Diệp Đình, hai người nằm trên ghế, ngửa mặt ngắm sao. Lăng Vi đột nhiên nói: “Tắt đèn đi, đèn sáng quá, nhìn không rõ…”
Diệp Đình vung tay lên ‘ba’ một cái tắt đèn. Trong bóng tối, bọn họ ngửa mặt lên ngắm trăng, tựa như rất gần trời, giống như đưa tay một cái là có thể hái sao trên trời.
Diệp Đình hạ xuống một nửa màn thủy tinh xung quanh, trong nháy mắt gió đêm thổi vào. Lăng Vi ôm chặt anh ta, tựa như đặt mình vào giữa không trung…
Diệp Đình đột nhiên hỏi cô: “Hả giận rồi chứ?”
Lăng Vi buồn buồn không lên tiếng, suy nghĩ chuyện hôm nay, chỉ thấy trong lòng nghẹn nghẹn. Không biết có phải lòng cô quá tham, vậy mà cảm thấy vẫn chưa hết giận!
“Không hả giận sao… muốn làm thế nào?” Diệp Đình đưa mặt đến, nửa người đè lên trên người cô.
Hô hấp của anh ta đốt nóng mặt cô, Lăng Vi đẩy anh ta: “Tâm tình em không tốt, chớ lộn xộn!”
Diệp Đình hôn lên khuôn mặt cô, đưa tay vào trong quần áo cô, đi lên phía trên xoa xoa: “Tâm tình không tốt mới muốn náo, để chồng khai thông, tâm tình lập tức sẽ tốt lên.”
Lăng Vi muốn ngăn cản anh ta, lại thấy anh ta dứng lên, Dáng vẻ thân sĩ khom người đưa tay về phía cô: “Nữ sĩ xinh đẹp, có thể mời người nhảy một điệu không?”
“…” Lăng Vi mím môi cười.
Anh ta giơ tay xoa eo cô: “Dưới bóng đêm nhìn em… thật đẹp…” Nhất là ánh mắt, giống như sao trên trời. Anh ta đưa tay kéo cô lên, nhấn mở âm nhạc, mở ra ánh đèn mờ ảo. Anh ta ôm cô khiêu vũ từng vòng từng vòng, Diệp Đình nhìn chăm chú vào cô, đột nhiên đưa tay thả tóc cô ra. Mái tóc của Lăng Vi giống như yêu tinh bay lượn trong gió.
Trong nháy mắt khuôn mặt Lăng Vi đỏ lên.
Lông mi thật dài của Diệp Đình rủ xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt trơn bóng yêu kiều của cô, giơ tay lên mở một nút áo của cô: “Bộ quần áo hôm nay quá cường thế, đổi bộ khác.” Diệp Đình rút bỏ kính đen của cô xuống. Dùng ngón tay cuốn sợi tóc của cô, âm thanh trầm thấp nói bên tai cô: “Lỗ tai cũng muốn mang thai… là cái gì?”
Khuôn mặt Lăng Vi cháy sạch hồng như cánh hoa đào, anh ta ôm cô, kéo cô ra ban công bên ngoài kính thủy tinh, bên ngoài gió rất lớn! Giống như có thể thổi bay người vậy!
Từ ban công nhìn về phía xa, có thể nhìn thấy ngọn hải đăng ngoài biển. Lăng Vi nắm chặt lan can nhìn xuống… đột nhiên cảm thấy chân mềm nhũn… từ tầng sáu mươi tám của tòa nhà này nhìn xuống, từng tòa nhà của thành phố mọc lên san sát như rừng, cảm giác thật khác bình thường. Thật giống như nửa thành phố nằm cả trong tay cô vậy.
Diệp Đình cởi áo cô ra, kéo khóa quần cô. Lăng Vi nắm chặt tay anh ta, đưa tay kéo anh ta đi vào bên trong: “Coi như muốn làm, cũng không thể để cả thành phố vây xem chứ?”
Diệp Đình nhưng kéo cô lại, đem người cô dựa trên lan can, thanh âm trầm trầm nói: “Ở nơi này.” Ánh mắt của anh ta giống như một vòng xoáy! Đốt sáng kinh người! Anh ta đưa tay nhấn một cái nút, bên ngoài ban công chậm rãi kéo lên một bức màn màu xanh nhạt. Gió thổi vào tấm màn vang lên tiếng ‘phần phật’ vang dội, trái tim Lăng Vi đập như trống đánh! Nhưng vẫn nghe thấy thanh âm anh ta trầm thấp nói: “Mang em bay…”