Diệp Đình cầm lấy, cẩn thận nhìn, người bình thường sẽ không hiểu nhưng từ ngày Diệp Đình cưới bà xã đam mê nghiên cứu động cơ thì đã học tập chuyên môn một chút.
Tuy rằng so với cô thì kém xa nhưng tốt xấu gì nhìn cũng hiểu một chút.
Diệp Đình cẩn thận nghiên cứu bản thảo: “Em tăng tốc đọ động cơ lên mấy lần nữa sao?”
Lăng Vi rung đùi đắc ý, nhếch miệng cười: “Biết vì sao không? Anh nhìn đây là tạo hình em mới thiết kế, đường cong này có thể giảm bớt lực cản, cấu tạo như vậy có thể khiến cho động cơ phát huy đến mức tối đa.”
“Lợi hại!”
Diệp Đình thật bội phục cô.
Lăng Vi lại nói: “Tiềm năng của con người là vô hạn, nếu không phải lần này bản quyền đột nhiên bị người khác chiếm đoạt, em không thể tưởng nghĩ ra được ý tưởng mới này đâu!”
“Cái này gọi là tái ông thất mã yên tri phi phúc.”
tái ông thất mã yên tri phi phúc: Phúc họa ở đời khó lường.
Lăng Vi vô cùng hưng phấn: “Thật hy vọng nhanh chóng chế tạo ra động cơ này.”
Cô xòe tay lại nắm hiển nhiên muốn làm việc lớn.
Đột nhiên cô lại hỏi: “Ông xã, có cần để anh Diệc Hân và giáo sư Trần giúp đỡ không? Hiện tại nhất định bọn họ vô cùng áy náy, chắc là muốn cơ hội lập công chuộc tội.”
Diệp Đình cười rộ lên, dịu dàng xoa tóc cô, nói: “Em đó, thật rộng lượng……”
Đổi lại là người khác nói không chừng lúc này đang tím người ta lý luận ấy chứ……
Cô còn sợ người ta khó chịu, khắp nơi suy nghĩ cho người khác.
Lăng Vi véo eo nói: “Anh cũng nghĩ em thiếu tâm nhãn đúng không?”
Diệp Đình bị cô làm cho buồn cười: “Thiếu tâm nhẫn mới dễ nuôi.”
Lăng Vi nhướn mày.
Diệp Đình nói: “Anh không phản đối.”
Anh nhắc nhở cô, nói: “Long Diệc Hân và giáo sư Trần cũng không phải là người bình thường, bọn họ nhìn thấy bản vẽ thì ý tưởng thiết kế bọn họ đều biết ngay.”
“Em không sợ.”
Lăng Vi cười xua tay: “Biết cũng không sao, nếu có thể để bọn họ nghĩ ra ý tưởng, sáng tạo ra cái mới thì không phải động cơ này của em phát minh ra càng có ý nghĩa hay sao?”
Cô đột nhiên che miệng mỉm cười, trêu đùa nói: “Nói không chừng động cơ kỹ thuật này của em có thể làm nhân loạn tiến thêm một bước mới … haha…”
Cô cười vô cùng vui vẻ.
Diệp Đình nhìn cô chằm mà không nói chuyện, đột nhiên cảm giác bà xã anh cười lên, cả người tản ra mị lực vô cùng!
Một hồi sau anh trìu mến nhìn cô, ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Em vui là được rồi.”
Mấy ngày sau, giáo sư Trần cùng Long Diệc Hân vô cùng cố chấp muốn đến chào hỏi, giáo sư Trần còn mời cô đến viện nghiên cứu làm trợ lý cho ông.
Lăng Vi khách khí nói: “Viện nghiên cứu đều là tiến sĩ, sau tiến sĩ, tôi đến làm trợ lý không thích hợp lắm chăng?”
Giáo sư Trần nói lời thật lòng: “Diệp phu nhân, nhân tài giống như ngài, hiện tại chúng ta cầu mà không được. Lúc trước mạo phạm với ngài, thật sự đặc biệt xin lỗi……”
Long Diệc Hân cũng vô cùng tự trách…… Vốn dĩ miệng đã kín, quen Lăng Vi vài tháng cũng chưa nói đến chuyện động cơ.
……
Không nghĩ tới, một giấc mộng, thế nhưng bán đứng cô.
Lăng Vi cười nói: “Sai rồi. Nếu không có chuyện anh nằm mơ, em cũng không chiếm được cơ hội tốt như thế.Đây là số mệnh … ha ha……”