Hoa Thiếu Kiền câm lặng nửa ngày, đặc biệt nghiêm túc nói: “Anh muốn em làm bạn gái anh không phải vì có ý nghĩ không an phận với em, em đừng hiểu lầm. Anh vừa rồi nói câu kia cũng vô cùng thuần khiết, anh là muốn bản thân mình ra quyết định. Quyết định của anh là anh chọn em. Bởi vì anh biết rõ trong lòng anh… Thích em, mà không phải loại tán thưởng đơn thuần như với Lăng Vi.”
Anh nói đến phần sau, Lôi Đình căn bản đã không nghe thấy gì nữa, đầu óc hoàn toàn dừng lại ở nửa câu đầu của anh… Anh nói, anh không có ý nghĩ không an phận gì với cô?
Lôi Đình không hài lòng: “Vì sao không thể không có suy nghĩ không an phận gì được? Em hoàn toàn có thể phối hợp…”
Hoa Thiếu Kiền lại ngây người…
Đột nhiên hơi hoài nghi chính mình đưa ra lựa chọn này có thật sự chính xác không?
Cô gái này… Tính cách quá phóng khoáng rồi, thật sự…
Làm cho anh, có chút… Chống đỡ không nổi.
“Ách!” Anh đột nhiên hỏi: “Em nhiều nhất có thể phối hợp đến bước nào? Ví dụ như, hôn môi, hoặc là ôm?”
Lôi Đình ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng theo dõi anh, giống như muốn ăn sạch anh: “Còn có thể làm bước sâu hơn.”
“Bước sâu hơn?” Hoa Thiếu Kiền nuốt nước miếng, thanh âm dễ nghe hỏi: “Ách… Vuốt ve?”
Lôi Đình mặt đỏ phừng phừng…”Còn có thể càng…” Ai nha, ngượng quá đi! Thật đáng ghét —— cô bĩu môi. Bộ dáng thật đáng yêu… Còn có, ánh mắt cô chờ mong như vậy là có chuyện gì?
Cô đang ám chỉ, hay là mời chào?
Hoa Thiếu Kiền cũng đỏ mặt: “Từ từ sẽ đến… Không thể sốt ruột.” Anh thanh thanh yết hầu, định nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu tính cách không thích hợp, có chia tay… Đối với em cũng là không tôn trọng.”
Lôi Đình đột nhiên nổi giận: “Vừa mới bắt đầu, anh đã nghĩ chia tay? Anh có ý gì? Không cho nghĩ! Nói lại!”
Hoa Thiếu Kiền đơ người, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận của cô, trái tim đột nhiên “Thình thịch” đập loạn, sợ cô tức giận, vì sao nhỉ? Anh cũng là thê nô sao?
“Anh nói sai rồi, anh nói lại…” Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm cô, đột nhiên nói: “Anh vừa rồi nói gì? Đột nhiên quên mất…” Cũng chỉ là nhìn chằm chằm gương mặt cô, đại não anh liền trống rỗng, đây là có chuyện gì?
Anh bây giờ trong đầu toàn là dấu chấm hỏi “?“. Từng hàng từng hàng, anh cảm thấy tinh thần mình sắp thác loạn!
Lúc này, Lôi Đình đột nhiên túm cổ áo anh: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đầu tiên hôn trước thích ứng. Thích ứng rồi, sẽ không có cái gọi là tính cách không hợp.”
“A ——”
Hoa Thiếu Kiền bị cường hôn, đột nhiên có loại… Anh cũng bị mạnh mẽ đẩy ngã dắt lừa thuê là vì cái gì?
Quên đi, cô nói rất đúng… Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đầu tiên hôn một chút thích ứng, thích ứng rồi, tự nhiên sẽ thích hợp… Hơn nữa, cho dù không thích hợp, anh cũng sẽ cố gắng điều chỉnh để phù hợp với cô.
Đàn ông mà, mình cứ… tùy theo mức độ hưng phấn mà biến hóa.
Trong nháy mắt! Không hẹn mà tâm hồn chạm vào nhau.
“Đồ, muộn, tao” Cánh tay Hoa Thiếu Kiền khẽ ôm cô, gắn bó cùng bá đạo xâm nhập cùng đoạt lấy, cảm giác này thật sự cực kỳ tốt, miệng cô rất nhỏ, anh cuốn lấy cô, cảm giác thật đẹp thực ngọt, thật sự thích hợp đến không thể thích hợp hơn.
Hoa Thiếu Kiền thành khách thường trú ở phòng bệnh…
Anh làm việc gọn gàng ngăn nắp, hầu hạ thuận theo Lôi Đình. Rót nước, đút thuốc, ôm cô đi lại… Vô cùng chu đáo.
Giữa trưa đút cô ăn cơm xong, thuốc mỡ đặc chế của Quân Dương đã đưa tới.
“Anh bôi giúp em.”
Hoa Thiếu Kiền rửa tay, bôi lên cho cô…