Mục lục
Yêu Sâu Nặng Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả đều mở to hai mắt nhìn về phía Diệp Đình, chỉ thấy anh cười ngạo nghễ: “Thiên Ma là cao thủ hacker tầm cỡ đứng đầu thế giới, cậu ta biết trên thế giới này chỉ có mình anh có thể giải mật mã của cậu ta, anh tham dự lần cứu viện này, cậu ta nhất định đem “vốn áp đáy hòm” đặt lên người anh.”

Thiên Ma, cậu đúng là coi trọng tôi quá rồi đấy!

Diệp Đình cười đến không ai nhìn nổi, ngón tay thon dài của anh “lạch cạch” lướt trên bàn phím. Anh vừa nhấn vừa nói: “VG là thuật ngữ máy tính: Volume Group—— ổ đĩa ảo.”

Diệp Đình nhìn chằm chằm màn hình, con ngươi đen minh duệ, sắc bén, tràn ngập trí tuệ. Giống như chim ưng nhìn chằm chằm con mồi trong đêm đen, đột nhiên khiến người ta cảm thấy áp bách!

Tất cả mọi người nín thở theo dõi anh, ai cũng không dám lên tiếng, sợ quấy rầy suy nghĩ của anh.

Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Diệp Đình cực kỳ nghiêm túc, vẻ mặt anh vô cùng chuyên chú! Môi mỏng khẽ nhếch, ngón tay giống như có ma lực: “Cạch cạch cạch ——” gõ bàn phím. Màn hình máy tính lập tức xuất hiện từng chuỗi từng chuỗi số hiệu ——

Nhanh như bay, khiến người khác không theo kịp.

Căn bản là không nhìn rõ bên trên viết cái gì, chỉ thấy ánh mắt Diệp Đình giống như Rađa: “bá bá bá” cực kỳ nhanh nhìn quét qua màn hình.

Ngón tay anh theo kịp tốc độ ánh mắt, càng không ngừng gõ. Lăng Vi, Lôi Đình và Lôi Tuấn biết Diệp Đình là hacker siêu cấp.

Nhưng Giang Quân, Hoa Thiếu Càn không biết, hai người bọn họ trực tiếp trợn tròn mắt…

Hạ Tiểu Hy lại kinh ngạc đến mức tròng mắt cũng sắp rớt ra.

Cả đám tuy đều vô cùng kinh ngạc, nhưng ai cũng không phát ra âm thanh.

Rất nhanh, Diệp Đình nâng cổ tay, nhấm phím “Enter” ——

“Có chữ! Có chữ—— có chữ hiện ra kìa!” Cả đám đột nhiên kích động.

Tất cả mọi người mở to mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Chỉ thấy những ký tự dần dần xếp thành hình.

“Trời ạ ——”

Số hiệu trên màn hình dần dần tổ hợp… từng chút từng chút hiện ra…

Là chữ gì?

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn ——

“Cẩm Thành…”

“Ở Cẩm Thành!” Giang Quân kích động mở máy truyền tin: “Điểm A hồi báo! Điểm A hồi báo! Đã tìm ra vị trí người bị hại! Ở Cẩm Thành! Ở Cẩm Thành! Báo cáo hết ——”

Trung tâm điều khiển bên kia lập tức sôi trào: “Cái gì? Đã tìm ra vị trí của người bị hại? Sao có thể? Mọi người xác định bằng cách nào vậy? Xác nhận chưa? Là tra ra từ camera ghi hình à? Hay là xe của bọn cướp?”

Giang Quân nói: “Cũng không phải, là chúng tôi phá giải… À…”

Anh muốn nói, bọn họ phá giải mật mã người bị hại để lại, nhưng mà… Hình như giải thích… Rất phiền toái. Hơn nữa, hình như cũng chẳng có mấy ai có thể tin được.

Quan trọng hơn là, nếu anh báo cáo lại, thân phận hacker của Diệp Đình hacker sẽ bại lộ.

Anh không thể làm như vậy! Diệp Đình không hề đề phòng anh, là bởi vì tình thế thật sự cấp bách, hơn nữa nhất định là tin tưởng anh, biết anh sẽ không nói lung tung.

Giang Quân suy nghĩ một chút, sửa miệng nói: “Người bị hại dùng cách của cậu ấy nhắn cho bạn cậu ấy một chuỗi mật mã. Cậu ấy và bạn thường xuyên dùng mật mã này để chơi, nên rất dễ phá giải.”

“…”

Bên trung tâm điều khiển kia, tập thể chửi thầm “Má nó…” Như vậy cũng đúng?

Ngón tay Diệp Đình vẫn còn đang gõ bàn phím.

Giang Quân tắt máy truyền tin rồi, Lôi Tuấn nói với anh ta: “Bây giờ anh Đình đang phá giải đoạn mã S-M-N, em đoán chắc địa chỉ Thiên Mặc để lại cho chúng ta sẽ cụ thể hơn nữa.”

“Cụ thể hơn nữa?”

Giang Quân giật mình há to miệng, chỉ ra phạm vi Cẩm Thành đã lợi hại lắm rồi, còn có thể cụ thể hơn à?

Rất nhanh, Diệp Đình lại gõ enter: “Lộc Huyền… Giảo Lâm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK