Diệp Đình mệt muốn chết, đầu phát đau.
Anh đưa tay nhìn đồng hồ, đã hơn 8h, sắc trời bên ngoài đã tối, chắc là tiểu Vi đang ở nhà đúng không?
Anh muốn lập tức về nhà trêu chọc bảo bối lớn của anh, chỉ cần nghĩ tới cô gái nhỏ đáng yêu kia, trong lòng anh như rối thành một nùi.
Nhưng mà anh vẫn còn nhiều chuyện phải làm lắm…
“Ừ.” Diệp Đình ừ một tiếng, nhìn thấy Irene nhạy cảm, nghe thấy cảm xúc của tổng giám đốc… rất không vui.
Irene khẩn trương đi tới phòng trà muốn pha ly café cho Boss.
Lúc này Lăng Vi đi tới: “Irene, Diệp Đình tan việc chưa?”
“Phu nhân, cô tới rồi.”
Căn bản Lăng Vi không thể ngồi ở nhà được, Diệp Đình đã muộn còn chưa về, cô cực kì lo lắng, còn rất nhớ anh nữa…
Irene vội vàng nói: “Ông chủ đang làm việc… anh ấy rất vất vả, tôi đang muốn đi pha ly café cho anh ấy.”
Lăng Vi đau lòng, hôm nay rõ là ngày nghỉ… người đàn ông nhà cô còn phải làm việc. Cô rời khỏi văn phòng đi thẳng tới phòng trà, tự tay pha café cho Diệp Đình.
Phong trà cực kì sáng sủa, tao nhã, là phong cách mà cô thích.
Cô ngồi trên ghế cao, cầm mấy café tự xay.
Tiếng nhà vang lên trong phòng trà: “Anh nguyện ý vì em, anh nguyện ý vì em, anh nguyện ý để em mang họ của anh… dù xuất hiện 1s trong lòng em thì có mất cả thế giới này cũng không cảm thấy đáng thương…”
Cô vừa nghe nhạc vừa xay café.
Thật ra thì… tự tay pha một ly café tinh khiết mà thơm nhất chính là chuyện tuyệt mỹ nhất.
Hơn nữa còn tự tay pha cho người mình yêu… khiến cho cô cảm thấy cô cùng ấm áp, cực kì ấm áp… như mang thai một sinh mệnh vậy.
Đột nhiên Lăng Vi nghĩ thông suốt, thật ra thế giới này có nhiều thứ tuyệt mỹ, chỉ cần tự mình làm ra thì tất cả đều có sinh mệnh.
Xay café xong, lại nấu nước pha café, vừa hay có tiếng quát bất mãn của người đàn bà truyền tới.
“Tôi đã hẹn trước rồi, tại sao không thể vào? Thời gian của tôi rất quý báu các người có biết không? Các người làm chậm trễ thời gian của tôi, có tin cô móc mắt của cô hay không?”
Lăng Vi đi tới, chỉ thấy một người đàn bà mặc bộ váy trắng gạo, tịnh lệ, quơ bộ móng tay đỏ chót đang như hung thần ác sát đòi móc mắt Irene.
Lăng Vi đi tới trước cửa đặt café lên bàn Irene nhìn người đàn bà kia một cái.
ồ người đàn bà này thật quen.
Lăng Vi nghĩ nghĩ, hình như thấy ở đâu rồi… á… ở y quán của thầy thuốc râu dài.
Irene thầm nói với cô: “Đây chính là Trình Giai Ni, con gái cả của tổng giám đốc Trình Thị, là tổng biên tập đài truyền hình.”
Lăng Vi lập tức nhớ ra…
Trình Giai Ni này chính là người nổi tiếng truyền hình, mấy chương trình thăm hỏi, việc làm thương thấy cô ta xuất hiện. Bởi vì ăn nói sắc bén, Trình Giai Ni rất được chào dón.
Chỉ là không nghĩ tới hiện thực và truyền hình khác nhau lớn như vậy.
Hơn nữa… còn ỷ thế hiếp người, làm cho người ta cảm thấy… cao ngạo không xem ai ra gì.
Lăng Vi đi tới khách khí nói: “Trình tiểu thư, làm chậm trễ thời gian của cô thật là có lỗi. Diệp tổng đang bận, mời cô đến phòng chờ chờ một lát.”
Trình Giai Ni liếc cô một cái, quay đầu hừ một tiếng, nói nhỏ: “Một thư kí nhỏ cũng dám sai bảo tôi.Hiện tại tôi muốn gặp tổng giám đốc của các người, vô duyên vô cớ làm thời gian chậm trễ thật không dùng được.”
Irene đi tới trước mặt cô ta, mỉm cười, giọng nói nghiêm túc: “Trình tổng, là cô quá vội rồi, cô hẹn thời gian còn phải 10ph nữa, tổng giám đốc của chúng tôi rất đúng giờ. Cô đến phòng chờ chờ một lúc đi.”
Trình Giai Ni đương nhiên biết chưa tới thời gian gặp mătj.
Cô ta tới trước giờ hẹn.
Chẳng qua đã tới lại bị người ta từ chối ngoài cửa, thật sự có hơi mất mặt.
Cô ta không phải người bình thường, cô ta tới nơi này chính là muốn làm ăn buôn bán lớn với Diệp Đình.