Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bả vai Ninh Hạ sụp xuống, hiển nhiên là bị anh hù dọa, nhưng mà, cô cười lắc đầu. Cũng chưa nói có sợ hay không mà chỉ nói: “Em muốn thử xem.”
Giang Quân gật đầu, cô gái này nhìn bên ngoài thì có vẻ rất nhu nhược, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ kiên định. Giang Quân không lo lắng gì nhiều cho cô.
Cũng không biết vì sao, giống như đã quen biết cô từ rất lâu vậy.
Giang Quân rửa chén xong, Ninh Hạ cầm chén lau khô bỏ vào trong tủ, cô cười nói với anh: “Cám ơn, cực khổ cho anh rồi.” Giang Quân sững sốt, một lúc sau mới nghĩ ra, cô là cám ơn anh đã rửa chén giúp?
Anh lau sạch tay, hơi ngượng ngùng nói: “Cám ơn em và anh trai em mời anh dùng cơm, ăn ngon hơn mì gói nhiều.”
Ninh Hạ che mặt cười, mặt cô rất đỏ, muốn che giấu cũng không được. Giang Quân đi tới cửa, Ninh Hạ tiễn anh ra ngoài, Giang Quân rũ mắt xuống, nhìn gương mặt bỏ bừng của cô chăm chú, lại nói tiếng cám ơn.
“Đừng khách sáo…” Ninh Hạ mở cửa, nhìn anh chậm rãi đi ra ngoài, cô phất phất tay với anh nói: “Anh giới thiệu công việc giúp em, em phải mời anh ăn bữa tiệc lớn. Em cũng đã sắp tốt nghiệp, rất nhiều bạn học còn chưa tìm được công việc thích hợp để thực tập đâu. Em có thể kiếm tiền nhanh như vậy, rất nhiều bạn học của em đều rất hâm mộ. Mặc dù, công việc này, còn chưa chắc sẽ thành công, nhưng mà, em sẽ cố gắng tranh thủ.”
Đột nhiên Giang Quân muốn đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của cô…. Anh rất thích loại cô gái tự lập, tự cường, tự tin này.
Giang Quân lấy chìa khóa mở cửa ra, đột nhiên Ninh Hạ hỏi anh: “Mì gói của anh làm thế nào?”
“?” Giang Quân dừng tay lại, nghiêng đầu nhìn cô, chỉ thấy hai tay cô ôm ngực, ánh mắt lóe sáng nhìn anh chằm chằm nói: “Nếu anh không ăn mì thì cho em đi, em đem xuống lầu cho mèo ăn, nếu không để ở nhà cũng hư. Dưới lầu có một con mèo hoang nhỏ, nó thật đáng thương. Em muốn ôm trở về nuôi, nhưng mà, anh trai em bị dị ứng với lông của động vật, anh ấy không cho em nuôi.”
Giang Quân nói: “Anh đi cho mèo ăn với em đi, trong nhà anh còn chỗ, có thể mang con mèo này về nhà anh nuôi.” Nói xong, lại nhíu mày: “Nhưng mà, anh rất bận rộn công việc…. ngay cả mình mà anh còn không nuôi sống nổi, ôm nó trở về cũng là không có trách nhiệm….”
Ninh Hạ “Phốc” bật cười: “Đây là lần đầu tiên em nghe có người nói mình như vậy đó…” Đột nhiên cô vỗ ngực nói: “Sau này, anh thường xuyên đến nhà em ăn cơm, sẽ không sợ không nuôi sống mình được.”
Giang Quân nhìn cô chằm chằm một lát, anh vặn chìa khóa, mở cửa ra.
Bên trong nhà anh, đây là lần thứ hai có cô gái bước vào. Lần trước là anh và tiểu Vi đuổi côn đồ, anh bị thương. Tiểu Vi tới băng bó giúp anh. Lần này, là Ninh Hạ….. Cô vào phòng bếp, bỏ mì gói vào trong túi xách mang đi cho mèo ăn.
Giang Quân theo cô xuống lầu, anh nhấn nút thang máy, hỏi cô: “Mèo, ăn mì sao?”
Lại còn là mì ăn liền… không phải mèo thích ăn cá sao? Cho dù anh chưa từng nuôi, nhưng có lẽ mèo sẽ không ăn mì gói chứ?”
“Nha!” Ninh Hạ ảo não: “Em không biết nha…. mấy hôm trước em đều mang cơm thừa, đồ ăn thừa, lúc em tan học trở về thấy đồ ăn trong chén đều bị mất nha.”
“Có phải là con chuột ăn không?”
Ninh Hạ rụt vai, hơi hoảng sợ ngước mặt nhìn anh, ánh mắt cô giống như muốn nói: “Anh cũng đừng có dọa em….”
Giang Quân nói: “Chúng ta thử đi, nếu thật sự không được, liền mua chút thức ăn mèo cho nó.”
“Đúng vậy! Anh thật thông minh nha! Suy nghĩ rất chu đáo!”
Hai người từ trong thang máy đi ra, gió lạnh lập tức thổi vào cổ, Ninh Hạ co rút thành một cục.
Bên ngoài thật lạnh, hai người bọn họ đều không mặc áo khoác, run rẩy đi cho mèo ăn. Con đường này còn thật xa, Ninh Hạ lạnh đến run lập cập, cô nhìn qua Giang Quân, trong đầu nghĩ Giang Quân thật là người tốt, nếu đổi lại là người đàn ông khác, nhất định sẽ nhân cơ hội này ôm cô để chiếm tiện nghi.
Giang Quân muốn cho cô trở về mặc một cái áo khoác rồi hãy xuống, cô lắc đầu nói: “Sắp tới rồi.”