Lăng Vi đi tới, liếc bà: “Vị phu nhân này, bà nói gì? Tôi nghe không hiểu.”
“Ách…” Mẹ của Trương Diệc Đình nghẹn lời, một chuỗi lời nói dài lúc nãy đã chuẩn bị nháy mắt bị nghẹn trở về.
Mẹ của Trương Diệc Đình lúng túng nở nụ cười: “Tôi nói…. Nhi già nhà chúng tôi đi hỗ trợ…. tìm ra thuốc giải giúp bạn tốt của cô…. Diệc Đình nhà chúng tôi…. vẫn còn ở…. nơi này của nhài…. ngài có thể…. hay không…” Bà nhìn sắc mặt của Lăng Vi nói, vô cùng cẩn thận, từ lúc bắt đầu “cô” nháy mắt đã đổi thành “ngài”, đời này của bà vẫn chưa từng nói chuyện mà dùng chữ ngài này với ai cả, nhưng hôm nay trước khi tới, cả gia đình đã dạy bà nói.
Nói thật ra, mẹ của Trương Diệc Đình cũng hơi sợ Lăng Vi, bà vẫn luôn nhìn sắc mặt của Lăng Vi nói chuyện, nếu sắc mặt của cô trầm xuống, bà sẽ không nói ra nửa chữ, nói lời cuối cùng xong, lại bị sợ đến không còn âm thanh.
Lăng Vi liếc mắt nhìn bà.
Trương mẹ nuốt nước miếng, dùng cùi chỏ dụng tay của chồng bà.
Ba của Trương Diệc Đình vô cùng biết điều, mặc dù chưa từng gặp loại tình cảnh lớn như vậy bao giờ, nhưng mà, dù sao cũng là đứng đầu một nhà, anh trầm ổn, vô cùng thành khẩn nhìn Lăng Vi chằm chằm nói: “Diệp phu nhân, Diệc Đình nhà chúng tôi mua người giết cô, là nó sai hoàn toàn! Nó làm ra chuyện sai lầm như vậy nên đưa vào tù bắn chết! Hôm nay, cho dù nó có chết, tôi cũng sẽ không càm thấy đáng tiếc. Làm người không thể đường đường chính chính, ở lại trên đời này, cũng là gieo họa cho người khác. Nếu không, còn cần luật pháp làm gì?”
Mẹ của Trương Diệc Đình giận đến đôi mắt đỏ như máu! Bà hét: “Ngao! *** mẹ ông! Đó là con gái ông! Cho dù con gái của ông lại sai đi chăng nữa thì nó cũng là do ông sinh ra!”
Ba của Trương Diệc Đình nói: “Nuôi mà không dạy là lỗi của cha! Tôi sinh con gái lại không có dạy dỗ thật tốt, tôi tình nguyện cùng nó đi bắn bia, tôi cũng không muốn nhìn thấy nó lại sống những ngày không biết liêm sỉ như vậy nữa.”
Mẹ của Trương Diệc Đình giận đến choáng váng đầu, bà nghiến răng nghiến lợi, lại không dám quá lớn tiếng, đè thấp âm thanh trong cổ họng lại, gầm nhẹ: “Ông im miệng cho tôi! Tôi cho ông tới không phải là để ông nói những điều này! Trước kia, không phải tôi đã dạy ông nói như thế nào sao? Ông điếc à?”
Sắc mặt Trương ba tái xanh nói: “Bà để cho tôi nói cái gì thì tôi phải nói cái đó sao! Trương Diệc Đình nó làm thương tổn Diệp phu nhân, mua một trăm người giết một cô gái nhỏ như vậy! Nó còn lương tri sao? Nhị gia của nó cũng ở tại chỗ đó, nó thậm chí ngay cả Nhị gia của mình mà cũng phải giết! Đây là đại nghịch bất đạo! Loại con gái như vậy, là tôi dạy không tốt! Tôi tình nguyện để quốc gia dạy thay tôi! Ăn cơm tù vẫn dạy không tốt thì bắn chết! Hy vọng lần sau nó đầu thai có thể làm một người tốt!”
Trương ba càng nói càng kích động, hiển nhiên từ đó đến giờ anh chưa từng đường đường chính chính nói chuyện như vậy, làm mẹ của Trương Diệc Đình giật mình đến đứng ngây ngốc ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Lăng Vi nhìn Trương ba chằm chằm một hồi nói: “Cô ta ở chỗ của tôi rất tốt, chú nhất định muốn để cho cô ta trở về sao?”
Trương ba và Trương mẹ cùng nhau ngây ngẩn. hai người nhanh chóng đứng dậy nhìn Lăng Vi chăm chú.
Trương mẹ vội vàng cướp lời: “Cám ơn đại ân đại đức của Diệp phu nhân! Coi ở mặt mũi của nhị gia, cám ơn diệp phu nhân tha cho Diệc Đình nhà tôi một mạng. Chúng tôi mang Diệc Đình trở về nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt! Nhất định sẽ để cho nó đến chỗ cô nhận sai!”
Lăng Vi cười lạnh, nói với bà: “Bà vẫn là đừng nói chuyện, bà vừa nói tôi lại muốn thay đổi ý định.”
Mẹ của Trương Diệc Đình bị nghẹn.
Lăng Vi nói với Trương ba: “Chí, lời nói của chú rất hay. Tôi có thể thả người. Nhưng mà, các người có từng nghĩ tới không…. tôi mang Trương Diệc Đình theo, cũng là đã cứu cô ta?”
TRên mặt Trương ba, Trương mẹ tràn đầy kinh ngạc nhìn cô chằm chằm.
Lăng Vi nói: “Trương Diệc Đình nổi điên, muốn hơn một trăm người tới giết tôi. Các người biết cô ta cho đám côn đồ đó bao nhiêu tiền không?”
Hai người nghẹn lời.