Nhưng mà, mẹ Trương lại không giống nhau, người đàn bà này chính là một con mụ chanh chua!
Nói tới nói lui, đều là chống nạnh giậm giận, nghiến răng nghiến lợi!
Bà nói: “Con gái của tao có thể cướp bạn trai của mày, đó là do mày không có bản lãnh. Diệc Đình nhà tao xinh đẹp ai mà không thích?! Hôm nay tao nói cho mày biết luôn, mày dụng chạm với Diệc Đình nhà tao, hôm nay mày muốn đến hỏi bệnh xin thuốc, cửa cũng không có!”
Lăng Vi chán ghét nhìn bà, con gái bà có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, bà lại còn có thể nói ra những lời đó?
Khó trách Trương Diệc Đình đê tiện như vậy, tất cả đều là học theo mẹ của cô ta!
Ba của Trương Diệc Đình im hơi lặng tiếng, nhỏ giọng hì thầm một cấu: “Đó không phải là lỗi của con gái mình sao? Mau mời người ta vào phòng mới đúng.”
“Cái nhà này, ai cho ông quyên lên tiếng.” Mẹ của Trương Diệc Đình chống nạnh, ánh mắt liếc xéo, hai cái chân mày cong như một con lươn vậy.
Bà giơ tay lên chỉ lên mặt ba Trương: “Cái nhà này tôi quản lý! Ông cút vào trong bếp cho tôi đi —”
Ba Trương nhìn người này là biết rất không có địa vị trong nhà, đã quen bị khi dễ, mặt dù sắc mặt không tốt, nhưng giận mà không dám nói gì. Tháo tạp dề ra ôm Trương Diệc Đình vào trong nhà.
Chú, bác của Trương Diệc Đình cũng im lặng.
Lăng Vi không muốn phát biểu với mẹ của Lăng Vi, người đàn bà này quá ngang ngược, lại rất vô lý, nói chuey65n với bà ta căn bản là lãng phí miệng lưỡi!
Lăng Vi trực tiếp hỏi vị trưởng bối lớn tuổi nhất trong nhà bọn họ: “Ông ơi, chúng con đến tìm Trương lão tiên sinh Trương Tiên Linh, xin hỏi chúng con phải đi đâu để tìm ông ấy?”
Tam gia của Trương Diệc Đình cũng đã hơn bảy mươi tuổi, ông chỉ vào trong phòng một cái: “Ở trong đó đó.”
Lăng Vi gật đầu một cái: “Cám ơn.”
Nháy mắt Mẹ Trương liền ngăn cản trước mặt cô: “Người đàn bà này mày nghe không hiểu tiếng người phải không? Tao bảo mày biến đi, nghe không hiểu sao? Đánh con gái tao bị thương, mau đền tiền đây! Muốn trị bệnh cũng không có cửa đâu! Hôm nay tao đứng cản ở đây, xem mày làm sao mà bước vào được!”
Nói xong liền đưa tay đẩy Lăng Vi.
“Phu nhân —” Tiểu tổ bốn người Bạo Phong lập tức đến ngăn cản trước mặt Lăng Vi, phu nhân bọn họ đang mang thai trong người, thân phận quý trọng, là người mà ai muốn đụng thì đụng sao?
Mẹ Trương bị dáng vẻ hung dữ của bốn người làm sợ run run.
Lúc này, ba của Hàn Yến cũng tiến lên trước, đứng ở phía trước tiểu tổ bốn người.
Ba của Hàn Yến là một thương nhân lớn, vốn là thấy giữa Lăng Vi và Trương Diệc Đình là ân oán cá nhân cho nên không có ý định nhúng tay, nhưng mà, lúc này lại thấy người đàn bà này thật là hiếp người quá đáng. Ông là tới xin thuốc chữa bệnh cho con trai, nhưng mà cũng không thể để Lăng Vi chịu loại ủy khuất này.
Ba Hàn Yến nói: “Người tới xin chữa bệnh lần này là tôi, không có liên quan đến Diệp phu nhân.”
Mẹ Trương đứng thẳng quan sát ông, phát hiện người đàn ông này rất có khí chất, nhìn một cái liền biết là người có tiền.
Mẹ Trương lập tức mềm nhũn vài phần nói: “Ông đi cầu thuốc cũng không phải là không được! Quy cũ của chúng tôi là không có kiệu lớn tám người nâng, không có ba rương bốn lễ là không gặp được bác Hai của chúng tôi!”
Lăng Vi muốn ói… còn kiệu lớn tám người nâng… bà nghĩ là đang gả đâu hay sao chứ?
“Ai ồn ào ở đây? Ồn ào cái gì vậy?” Trong phòng truyền ra âm thanh của một ông lão, Lăng Vi lập tức liền đoán hẳn là lão tiên sinh Trương Tiên Linh, mặc dù âm thanh này rất uy nghiêm, nhưng lại rất dịu dàng. Vừa nghe liền biết ngay là âm thanh của người biết chú ý dưỡng sinh.
Lão nhân gia đã hơn tám mươi, còn không chống gậy, hai tay chắp sau lưng đi ra.
Tóc của ông cũng không có bạc bao nhiêu, tinh thần tỉnh táo, ánh mắt vô cùng có thần. Ông ăn mặc trang phục nhà Đường mộc mạc, Lăng Vi vừa nhìn thấy lão nhân gia, trong lòng liền xẹt qua một câu: Tiên phong đạo cốt…
Lão nhân gia nhìn bọn họ một cái rồi bảo: “Vào trong phòng nói đi.”