Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh lại nhìn xuống điều thứ hai của Bảo điển tình yêu: “Phải chu đáo, quan tâm đối phương nhiều hơn, mỗi một giờ đồng hồ phải nhắn tin ân cần hỏi han.”
Sao cơ? Còn phải làm vậy sao? Tiểu Bạch cảm thấy quá đáng sợ, một giờ nhắn tin hỏi một lần? Với tính cách của Lạc Y sẽ không đánh chết anh sao?
Anh tự động xem nhẹ điều này nhưng mà bên cạnh có một ghi chú quan trọng: “Một chuyện vô cùng quan trọng mới mọi người nhớ rõ trong lòng, có rất nhiều bạn xem nhẹ điều này cho nên con đường theo đuổi con gái đến đây chấm dứt.”
Tiểu Bạch hít sâu một hơi! Một giờ thì một giờ đi! Anh bất chấp rồi!
Tính bây giờ đi, hiện tại là 7h45, anh nhắn một tin cho Lạc Y.
“Đi đường cẩn thận đừng để lạc đường.”
Lạc Y đang lái xe, nhìn tin tức sáng, cô không để ý, chờ đến đèn đỏ cô dừng xe mở điện thoại.
Cô nhìn nội dung tin nhắn: “Đi đường cẩn thận đừng để lạc đường.”
Người gửi: tiểu Bạch.
Lạc Y tức giận, không nhắc tới thì còn đỡ, cô còn có thể quên đi, đêm qua tên này mang cô đi luôn một vòng.
Lạc Y hầm hừ nhắn lại: “Tôi không bị mù đường.”
Tiểu Bạch: “…” Anh cũng không bị mù đường… anh không hiểu tại sao Lạc Y lại tức giận.
Tiểu Bạch đang phiền muộn thì trợ lý của anh đã tới ngoài cửa.
Trợ lý lái xe xuất phát, tiểu Bạch thu dọn xong, hai người mở cửa, dì bảo mẫu chạy tới giặt quần áo, thay vỏ chăn, dọn phòng.
Bà nhìn hai căn phòng đều có người ngủ, sau đó gọi điện thoại cho thiếu gia Henry ở quần đảo Ali xa xôi.
Dì bảo mẫu nói: “Thiếu gia Henry, chú của cậu hôm qua mang theo một cô gái về nhà, hai người tách ra ngủ, bọn họ không ngủ cùng nhau.”
Thiếu gia Henry rất lo lắng cho đám cưới của chú mình cho nên nhìn rất chặt.
Bởi vì một ngày tiểu Bạch không kết hôn thì Henry và Louis không thể nào có quyền thừa kế.
Đây là di ngôn mẹ tiểu Bạch để lại.
Henry sốt ruột, anh phải khiến tiểu Bạch nhanh chóng kết hôn mới được, hiện tại da đầu anh căng ra, ngay cả tiền tán gái cũng không có rồi.
Dì bảo mẫu này là Henry cố ý sắp xếp làm gian tế bên cạnh tiểu Bạch.
Henry có phần khó tin: “Có phải bà nói mới không? Chú tôi mang người về nhà mà không ngủ cùng nhau? Không phải chứ?”
Nếu đổi lại là anh ta, mọi người không cần về nhà, ở trên đường, trên xe cũng có thể ngủ cùng người ta rồi.
Henry bày tỏ khó hiểu.
Henry tức giận nói: “Bà là đồ ngốc sao? Bọn họ không ngủ cùng nhau sao bà không biết chế tạo chút cơ hội cho bọn họ?”
Bà giúp việc không dám lên tiếng, lại nghe thiếu gia Henry gào lên: “Ví dụ như cho bọn họ uống canh dại bổ gì đó, hoặc là để cho bọn họ uống say, để bọn họ không chịu nổi cô đơn củi lửa gặp nhau thiêu cháy, chút lửa cũng có thể đốt cháy cả đồng cỏ đấy.”
Dì bảo mẫu bày tỏ vô cùng bội phục khả năng dùng từ của thiếu gia Henry.
Bà gật đầu nói: “Hiện tại tôi đi động chút tay chân vào nguyên liệu đồ ăn vậy.”
Chỉ cần để hai người gạo nấu thành cơm thì rất nhanh hai người có thể kết hôn.
Bà giúp việc nhanh chóng vào bếp.
Bà mở tủ lạnh mở thùng sữa chung ra, mở nắp cho chút thuốc vào trong.
Còn những thứ khác tạm thời bà không động, tối nay phải xem chút hiệu quả đã, nếu không được thì mai lại đổi cái khác.