Lạc Y biết tính cách của mình, thật ra cô rất mạnh mẽ, các đồng nghiệp đều sợ cô, nhưng mà đối mặt với tiểu Bạch cô liền cảm thấy mình như cô gái nhỏ, làm sao cô lại biến thành như vậy?
Lạc Y bị anh hôn đến khó thở, cô duỗi tay ôm cổ anh, Tiểu Bạch như được cổ vũ càng hôn càng dùng sức.
Lúc anh buông cô ra thì cười vô cùng vui vẻ, anh nhéo má cô: ‘Chờ một chút, anh còn có một ít tài liệu chưa xem xong, chờ anh xử lý xong chúng ta liền đi gặp ba mẹ em.”
“Vâng.” Lạc Y đẩy anh ra: “Nhanh đi làm đi.” Anh hơi tiếc nuối khi buông cô ra.
Anh cọ cọ một lúc mới nói: “Nếu không em ở đây đi, anh ôm em.”
Tiểu Bạch kéo cô đi tới trước bàn làm việc của anh.
Anh ngồi trên ghế chủ vị để cô ngồi lên đùi anh.
Lạc Y đỏ mặt ngồi xuống, anh mở tài liệu nghiêm túc xem, cô chống tay lên bàn xem tài liệu cùng anh.
Nhìn một lúc Tiểu Bạch phát hiện mình không tập trung, anh không muốn xem tài liệu mà chỉ muốn nhìn cô. Khuôn mặt cô như nam châm gắt gao hấp dẫn ánh mắt của anh.
Từng phút từng giây cũng không dời mắt đi được, anh nhìn chằm chằm môi không kìm lòng không được hôn cô.
Lạc Y gõ đầu anh: “Sao lại không chuyên tâm hả?”
Tiểu Bạch nói: “Anh không phải không tập trung…”
Anh rất tập trung nhìn cô mà.
Lúc này đột nhiên Lạc Y chỉ vào bảng số liệu nói: ‘Không phải chỗ này viết sai rồi sao?”
Tiểu Bạch nhìn theo hướng cô chỉ: “Đúng vậy, số liệu ngạch tiêu thụ và số lượng kho hàng không khớp.”
Sắc mặt của anh không vui ấn số nội bộ để thư kí đi vào.
Thư kí này đi theo anh nhiều năm, là một người đàn bà trung niên vô cùng chuyên nghiệp, nghiêm túc, tên là Phan Ni.
Phan Ni giẫm dày cao gót tiến vào liền sửng sốt.
Bà nhìn thẳng cô gái đang ngồi trên đùi ông chủ, còn cho rằng mình nhìn nhầm, bà tháo kính xuống lại đeo lên.
Kết quả vẫn thấy một cô gái đang ngồi trên đùi ông chủ.
Phan Ni trố mắt nhìn ông chủ nhà mình, thế mà ông chủ nhà bà lại đang ôm một cô gái? Còn để cô ấy ngồi trên đùi mình? Không thể nào, trời hạ mưa đỏ sao? Ông chủ nhà bà nghiêm túc trong công việc làm sao lúc làm việc có thể tình chàng ý thiếp với cô gái khác?
Phan Ni vô cùng kinh ngạc, bà lắc đầu, cảm giác không thể nào tưởng tượng nổi, nhất định là bà nhìn lầm rồi, đột nhiên bà xoay người ra cửa.
Đóng cửa lại lại gõ cửa lần nữa.
Tiểu Bạch và Lạc Y hai mắt nhìn nhau… Lạc Y nghi hoặc: “Thư kí này muốn làm gì vậy?”
Tiểu Bạch: “Mời vào.”
Vốn Phan Ni cho rằng mình mở cửa không đúng cách cho nên mới mở cửa lần nữa rồi mới tiến vào, lại không nghĩ tới.
Trên đùi ông chủ nhà bà vẫn là cô gái kia.
Ôi ôi ôi…
Phan Ni chấn kinh rồi, cô gái này là thần thánh phương nào? Vương lão Ngũ vạn năm nhà bà trước giờ không mang theo đàn bà đến công ty, cũng chưa bao giờ nghe nói ông chủ nha bà có tai tiếng với ai.
Hôm nay sao đột nhiên có một cô gái ngồi trên đùi của cậu ấy?
Còn thân mật như vậy? Qúa thần kì rồi.
Tiểu Bạch ho khan, thư kí đột nhiên hoàn hồn.
Nhanh chóng chạy tới bàn làm việc của ông chủ gọi một tiếng ‘Ông chủ’.