Mục lục
Yêu Sâu Nặng Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lửa giận trong mắt Diệp Đình lại dâng lên ngút trời!

Lăng Vi đưa tay nắm chặt anh.

Diệp Đình nhắm mắt lại, hít sâu, bình tĩnh bình tĩnh ——

Anh hít sâu, đau lòng đỡ lấy bả vai cô.

“Chịu đựng: “ Diệp Đình cầm cánh tay cô, nghĩ muốn chỉnh lại cho cô, nhưng… Như thế nào cũng không động tay được.

Cái loại đau đớn này… Anh ngẫm lại, cũng không nhẫn tâm.

Tần Sanh đi tới, vỗ vỗ vai anh: “Để tôi.”

Diệp Đình hít sâu một hơi: “Không cần, cậu quá mạnh tay.” Mấy người khác hai mặt nhìn nhau… A Đình… Thật sự vào tay Lăng Vi rồi… Mà Lăng Vi, cũng thật sự đáng được anh đối xử như vậy.

Diệp Đình cầm cánh tay Lăng Vi, nặng nề hít thở: “Nhịn xuống, sẽ rất đau.”

Tần Sanh nhét một cái khăn vào miệng Lăng Vi, Lăng Vi cắn khăn mặt, gật đầu. Lôi Đình, Kaya đè Lăng Vi lại.

Diệp Đình thật cẩn thận chuyển động cánh tay của cô, ý đồ muốn cô chịu ít đau đớn nhất.

“Rắc ——” Tiếng xương cốt chuyển động: “Ưm ưm… A ——” Má ơi, thật sự rất đau!”A —— Diệp Đình!” Đau quá —— Nước mắt Lăng Vi “ào ào” rơi xuống, cô gào lên, kêu đến tê tâm liệt phế —— Lôi Tuấn và Tần Sanh lập tức xông lên hỗ trợ đè lại Lăng Vi. “Chị dâu, đừng sợ, lập tức sẽ tốt tôi!” Lôi Đình và Kaya vàng mắt đỏ bừng, nước mắt cũng suýt rơi xuống.

Đầu Diệp Đình đầy mồ hôi, anh cắn chặt răng cầm lấy cánh tay cô, anh chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết chạy thẳng lên đầu, trong lòng vô cùng đau đớn! Anh đưa tay ôm chặt cô.

“Đừng sợ đừng sợ… Ngoan… Tốt lắm tốt lắm…” Giọng anh run rẩy kịch liệt, mang theo một tia nức nở. Lăng Vi càng không ngừng run, anh ôm cô, ngón tay nhẹ nhàng mà xoa mái tóc của cô, cằm gác lên trán cô: “Tốt lắm, không có việc gì… Không đau không đau… Lập tức tốt rồi…”

Anh giữ mặt cô, cúi người ôn nhu hôn lên môi cô. Trái tim nóng bỏng như bị hỏa thiêu!

Cô run run, khóc rấm rứt, ngay cả khí lực để khóc cũng không có.

Anh ôm cô, vô cùng đau lòng. Môi anh chạm nhẹ môi cô, nhẹ nhàng ôn nhu hôn cô, anh hôn ôn nhu say lòng người, như sợ làm đau cô, ôn nhu khiến người ta lo lắng. Hô hấp giống như lông chim thoảng qua mũi cô.

Anh thâm tình hôn cô, quấn quít, mút vào, như muốn hút đi linh hồn cô, như muốn hút hết tất cả tình cảm trong lòng cô ra nội.

Cô ôm cổ anh, run rẩy cùng anh dây dưa, anh quấn quanh cô, bí mật mang theo sức mạnh cuốn hút lòng người, cô hoàn toàn sa vào nhu tình của anh, thở ra đều là hương vị ngọt ngào.

Anh là lần đầu tiên ôn nhu hôn cô như vậy, khiến cô hơi say, có chút hoảng hốt. Đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, chẳng sợ có chết vì anh cũng là cam tâm tình nguyện!

Cô đột nhiên nghĩ đến, anh ở yến hội đã nói một câu: Có được nụ hôn này, cuộc đời này như vậy là đủ rồi. Khi đó, mắt anh vừa đen vừa sáng, ánh mắt kiên định, khiến người ta yên tâm. Tâm tình lúc này của cô có lẽ giống anh khi ấy đi?

Cô đưa tay ôm sát cổ anh, Diệp Đình hôn cô, hô hấp càng ngày càng nặng, lực hôn cũng càng ngày càng mạnh lên.

Lôi Đình đứng bên cạnh ngượng ngùng quay đi, làm bộ không phát hiện. Tần Sanh, Kaya mím môi, nghiền ngẫm cười cười. Kaya nhích lại gần Tần Sanh, thân mình mềm mại cố ý vô tình cọ cọ lên tay anh.

Lần này Tần Sanh không đẩy cô ra. Ngược lại cầm tay cô.

Kaya như bị điện giật, cả người run lên. Một luồng nhiệt chạy thẳng lên đầu, mặt lập tức đỏ bừng.

Tần Sanh nghiêng mặt nhìn cô, cong môi cười, biểu hiện như trưởng thành già dặn lắm, thật ra ngây ngô như trái táo xanh.

Anh đưa tay kéo cô vào lòng, Kaya ngược lại cứng ngắc không dám động đậy.

Hai anh em Lôi Đình và Lôi Tuấn làm bộ cái gì cũng không phát hiện, xấu hổ ngay cả tay cũng không biết để chỗ nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK