Một người đàn bà bị hủy diệt cái gì là chuyện khiến cô ta thống khổ nhất?
Mặt mũi? Tôn nghiêm? Trinh tiết? Danh dự? Tự do?
Đều không phải!
Danh tiếng một người bị hủy diệt có thể dựng lại, dung nhan một người bị hủy diệt có thể chỉnh sửa lại, nhưng hủy diệt tinh thần một người là đả kịch nặng nề nhất!
Sở Minh Y bị Lục Y Phàm phá hủy dung nhan, phá hủy tôn nghiêm, phá hủy trinh tiết, phá hủy danh dự, phá hủy tự do!
Cô ta như miếng vải rách bị Lục Y Phàm xé nát, bị Lôi Dịch xé —— bị Lôi Dịch xé xong lại bị người nhà bạn bè xé!
Cuộc sống như thế quả thực sống không bằng chết —— Nhưng còn đáng sợ hơn cái chết là cô ta muốn chết cũng không chết được!
Bạn tốt trên mạng đều mắng chửi cô ta, cô ta không dám báo cảnh sát, vì cảnh sát đang toàn lực điều tra vụ án cô ta phóng hỏa mưu sát cả nhà Bill. Cô ta không dám ra ngoài, vừa ra khỏi cửa chỉ sợ có người nhận ra cô ta, nhổ nước miếng cô ta, ném đồ lên người cô ta. Cô ta cũng không dám về nước, sau khi cô ta và Lôi Dịch đính hôn, cô ta đắc tội sạch các thân thích nhà nghèo. Bọn họ hận không thể khiến cô ta thân bại danh liệt! Bạn bè thân thích không có ai muốn gặp cô ta, thậm chí bọn họ mắng cô ta hại bọn họ mất thể diện, hận cô ta khiến bọn họ trở thành trò cười để người khác châm biếm khi uống trà! Bọn họ coi cô ta là tiện nhân bẩn thỉu nhất trên đời này! Chỉ có cha mẹ, ông nội Sở Minh Y câm miệng không nói.
Một tiệc rượu, huyên náo mưa gió!
Tiệc rượu kết thúc, mưa tạnh gió hòa, Lăng Vi muốn tặng quà Diệp Đình, nhưng còn chưa nghĩ ra tặng cái gì, cô vắt hết óc suy nghĩ, cô muốn cho anh niềm vui bất ngờ, tặng gì tốt đây?
Sau khi Lý Bằng Phi trở về, Lăng Vi thường xuyên chạy qua Bộ sửa chữa.
Trải qua hơn nửa tháng tiếp xúc, Lăng Vi chỉ cảm thấy nhân phẩm Lý Bằng Phi đáng tin, là một người đáng tin cậy.
Sắp tới ba tháng thực tập của Lăng Vi, trước khi về nước, Lăng Vi trịnh trọng hẹn gặp mặt Lý Bằng Phi.
Trong phòng tràn an tĩnh, tiếng nước chảy róc rách, Lăng Vi nói rõ mục đích đến.
Lý Bằng Phi sửng sốt chừng nửa phút mới tỉnh hồn: “Cô là con gái của anh Phong, chị Nhã?”
Lăng Vi ngồi ngay ngắn.
Cô mỉm cười nhìn anh ta chốc lát, chậm rãi gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Lý Bằng Phi cả kinh!
Anh ta quan sát cô từ trên xuống dưới, khó trách thấy quen thuộc như vậy…
Một chớp mắt anh ta nhìn thấy cô trong tiệc rượu liền cảm thấy dường như anh ta biết cô!
Lý Bằng Phi sửng sốt: “Thì ra, cô là con gái của anh Phong và chị Nhã… vậy gần đây cô chạy qua Bộ sửa chữa chúng tôi…”
Lăng Vi thành thực đáp: “Em muốn biết chân tướng cha mẹ em bị hại!”
Bất thình lình ——
Ánh mắt Lý Bằng Phi trở nên man mác, biểu tình thống khổ. Tựa như rơi vào bóng tối… 12 năm qua, mỗi ngày mỗi đêm anh ta chịu đủ nội tâm hành hạ.
Lăng Vi nói: “Anh Bằng Phi, em muốn biết tình hình lúc đó, anh có thể nói cho em không?”
Lý Bằng Phi vẫn đang đi vào cõi thần tiên, hình như anh ta không nghe Lăng Vi nói.
Lăng Vi châm một chung trà cho anh ta: “Anh Bằng Phi, cha mẹ em đã qua đời 12 năm, em hy vọng anh có thể thoát khỏi chuyện này, em chỉ muốn biết tình hình lúc đó, em biết anh không liên quan tới chuyện này…”
“Không phải vậy! Chuyện này có liên quan tới tôi!” Không đợi cô nói xong, Lý Bằng Phi đột nhiên mở to hai mắt nhìn cô, vẻ mặt vạn phần hối tiếc.
Lăng Vi chấn động, tim đập thình thịch: “Anh nói… là ý gì?”
Lý Bằng Phi che mặt, cực kỳ thống khổ xoắn tóc mình.