Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ở địa phương bọn họ, đối với cái chết là rất kính sợ. Lão Hắc chạy tới, lão cũng đắp cho các huynh đệ của lão vài nhánh cây.
Diệp Đình ôm Lăng Vi, lui về phía sau rất xa.
Xa xa, đủ có thể nhìn thấy vị trí khối đá bích, bọn họ dừng bước.
Dừng lại nửa ngày, Vinh Phỉ nói: “Trên vách khối đá kia có mười mấy cửa hang. Chúng ta nên chọn cái nào đi vào?”
Lúc này, Lăng Vi nhìn sang Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Mặc bị cô nhìn sợ hãi, anh hỏi cô: “Làm gì? Cô… đó là ánh mắt gì?”
Lăng Vi nói: “Anh không phải là rất hiểu A Đạt sao? Tính toán của cô ấy, cũng là tính toán của anh. Anh tính toán những cửa này một chút, cái nào là cửa sống? Cái nào là cửa chết?”
Đội viên đặc chiến, có mấy tiếng cười phun ra. Đây là kiểu suy luận gì…
Nhưng là, Lý Thiên Mặc nhìn chằm chằm Lăng Vi một hồi, đột nhiên cảm giác cô nói rất có lý!
Anh nhìn sang hướng những cửa hang kia, đứng lên tính toán chính xác từng cái.
“…” Đội viên đặc chiến. Những người này, thật đúng là quái lạ…
Diệp Đình cũng cùng Lý Thiên Mặc tính toán một lượt. Lý Thiên Mặc liên lạc Tiểu Bát, nhưng đầu bên kia truyền tới âm thanh một cô gái.
Cô bé kia nhẹ giọng nói: “Vương chủ nhiệm đã ngủ… Anh ấy mấy ngày nay đều không chợp mắt. Anh ấy quá mệt mỏi, bây giờ ngồi ngủ ở trên ghế. Tôi là trợ thủ của anh ấy. Tôi có thể giúp gì không?”
Vương Dần đau lòng nói: “Để cho anh ta ngủ đi.”
Diệp Đình, Lăng Vi, Lôi Tuấn nhìn nhau một cái.
Lôi Tuấn trong đầu nghĩ: “Yêu… Bên cạnh Tiểu Bát có mỹ nhân? Không có nghe anh ta đề cập tới nha.”
Lôi Tuấn nhớ lại ông ngoại anh ta nhà lạc y đại pháp quan… Lần trước hôn lễ, hai người còn chơi tốt vô cùng… Xem ra Tiểu Bát và đại pháp quan là không vui. Cũng đúng, Tiểu Bát ở trong trụ sở không ra được, muốn nói yêu đương cũng không có cách. Xem ra, anh ta chỉ có thể tìm ở trong trụ sở…
Lôi Tuấn nói với cô nương kia: “Bây giờ không có chuyện gì, cô trước chớ quấy rầy làm anh ta tỉnh. Khi nào có chuyện cần anh ta, chúng tôi sẽ cho ngươi kêu anh ta. Làm phiền cô.”
“Không phiền không phiền…” Âm thanh của trợ thủ quèn rất nhẹ, sợ đánh thức Vương Tử.
Lăng Vi nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt An Kỳ Nhi, lúc xanh, lúc tái…
“Cục cưng, cô làm sao vậy?” Lăng Vi đi tới bên cạnh An Kỳ Nhi.
Lăng Vi đưa tay ôm bả vai cô, An Kỳ Nhi khó chịu khoát tay một cái: “Không biết chuyện gì, cả người rất lạnh. Còn muốn ói…”
An Kỳ Nhi đi đến bên cạnh dưới một cây đại thụ, ngồi chồm hổm xuống, cô che miệng, ngẩng đầu nhìn Lăng Vi nói: “Không biết có phải là lên cơn sốt, cả người đau ê ẩm…”
Lúc này, Vinh Phỉ đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, anh quan tâm ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: “Thế nào? Có phải những ngày qua chơi đùa thật lợi hại hay không?”
Không ngày không đêm đi đường, nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi không đủ. Ăn cơm đều là đồ hộp, lại không đúng giờ mà.
Nhưng là, lời nói này của anh, rước lấy hết mấy đội viên đặc chiến đều quay đầu nhìn anh…
Gò má An Kỳ Nhi, trong nháy mắt đỏ. Lời nói này của anh… Làm người khác người nghĩ thế nào? Ai thèm cùng anh ta so đo! Thiệt là…
An Kỳ Nhi cầm cùi chỏ đụng đụng ngực anh một cái. Lăng Vi làm bộ không nghe thấy gì cả.
Vinh Phỉ vừa giận, vừa cười, nói: “Ai yêu, những người này thật là… Chúng ta đi chuyến này nguy hiểm như vậy, lòng tôi rãnh rỗi sao? Cho dù tôi có lòng rãnh rỗi, cũng không thời gian rãnh rỗi a!”
Đoàn người cũng liếc mắt… Vinh Phỉ giơ tay lên xoa xoa gò má cô: “Thế nào? Sắc mặt lại khó coi như vậy?”
An Kỳ Nhi che ngực nói: “Có thể là quá buồn bực, em muốn ói…”
Lăng Vi đột nhiên hỏi cô: “Có phải mang thai hay không? Tôi khi lúc mới mang thai cũng lòng buồn bực, muốn ói.”
An Kỳ Nhi sững sốt, suy nghĩ một chút: “Không thể…”
Cô nhìn sang hướng Vinh Phỉ, bọn họ trước giờ vẫn luôn dùng các biện pháp. Hơn nữa, gần đây thân thể cô yếu ớt, anh rất hạn chế. Bởi vì, cô mới vừa làm xong phẩu thuật mắt, thật khó chịu, một mực phải uống thuốc.
Cô uống thuốc, nuốt xuống. Ánh mắt bây giờ vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục.
Cô bây giờ nhìn đồ đều trùng lập, hơn nữa đều là màu xám trắng.
Bác sỹ nói, gần nửa năm nữa mới có thể khôi phục.
An Kỳ Nhi có chút lo lắng… Nếu lúc này mang thai, đứa bé kia… Nhất định không thể giữ lại… Bởi vì uống quá nhiều thuốc, đứa trẻ nhất định sẽ bị ảnh hưởng, rất có thể dẫn đến quái thai.
Cô lắc đầu, than thở nói: “Hẳn không phải là mang thai, tôi và anh Tứ rất chú ý.” Vốn là cô phải đi bệnh đặt vòng tránh thai, nhưng là bác sỹ nói cô gần đây thân thể không tốt, để cho cô qua một thời gian ngắn lại tới.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Vinh Phỉ ôm cô vào trong ngực, đột nhiên trong lòng rất khó chịu. Đau lòng… Cô gần đây phải chịu đựng nỗi khổ này, thật để cho anh tự thẹn, khi một người đàn ông được xem như chồng cô, anh không thể đau thay cô, không thể thay cô uống thuốc, không thể thay cô chịu khổ!
Lăng Vi cũng không muốn An Kỳ Nhi mang thai nhanh như vậy, Tình hình sức khỏe cô bây giờ cũng không cho phép cô mang thai.
Vinh Phỉ ôm chặt cô, đặt càm lên trán cô tới lui cọ cọ. Lần này, nếu An Kỳ Nhi thật mang thai đứa trẻ, anh có thể giết chết chính mình.