Cô xoay người, vòng tay qua cổ anh, người tựa sát vào ngực anh. Như có điều suy nghĩ nói: “Thân ái, anh làm vậy… sẽ không ảnh hưởng anh chứ? Trước kia không tiết lộ quan hệ của chúng ta, cho tới nay không ai quấy rầy chúng ta. Bây giờ, nhiều người biết chúng ta như vậy. Hơn nữa, trên mạng cũng không phải đều là người tốt. Còn có vài người rất đáng ghét, bọn họ sẽ cố ý tới mắng chúng ta, cố ý bôi nhọ chúng ta.”
Diệp Đình ôm cô, cười nói: “Câu em vừa gọi, gọi lại lần nữa.”
Lăng Vi nhìn anh, lúc này mới phát hiện, anh căn bản không nghe cô nói chuyện!
Tròng mắt đen của anh nhìn chăm chú mắt cô, ánh mắt anh chưa từng ôn nhu như vậy… Giống như một đầm nước, nhìn chằm chằm mặt cô, nhu nhu như nước.
“Câu em vừa gọi, gọi lại lần nữa.” Anh nâng mặt cô lên.
Lăng Vi ngừng mắt, đầu óc trống rỗng… Cô… vừa rồi đã nói gì? Không nhớ.
Anh nâng cằm cô, cười nhẹ một tiếng, nhắc nhở cô: “Chữ thân ái kia không tệ.”
Mặt Lăng Vi trong nháy mắt đỏ ửng, cô vừa gọi “Cung ơi”? Chính cô cũng không phát hiện…
Nếu tận lực gọi, có lẽ cô không gọi được.
Diệp Đình hôn môi cô, cô “ưm” một tiếng, trong nháy mắt mềm nhũn.
Anh vuốt lưng cô, hôn rái tai, cổ cô.
Hôn xương quai xanh của cô, hôn bả vai của cô.
Môi anh mềm mại nóng bỏng, nắm hai tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng hôn, nụ hôn của anh thánh khiết như một tín đồ trung thành đang quỳ lại một thánh vật.
Lăng Vi nâng mặt anh, hôn khóe mắt anh, hôn mi tâm anh, hôn gò má anh, hôn cằm anh.
Diệp Đình cảm nhận được người trong ngực mềm như vũng nước, toàn thân nóng hổi…
Hơi thở của cô cũng lộ ra tia nhu mì kiều diễm…
Anh và cô mười ngón tay đan vào nhau, đột nhiên nghe cô nói: “Diệp Đình, có anh thật tốt…”
Rút sạch kiên cường, mệt mỏi bao quanh người cô. Bao dung cô, cho cô tùy hứng, thấu hiểu nỗi đau của cô.
Cô ôm lấy anh, cả người tựa vào anh.
…
Anh cảm nhận được tình yêu sâu đậm, nhưng cô còn chưa nhận ra sự quan trọng của ba chữ kia. Anh sẽ từ từ dẫn dắt, kiên nhẫn, hy vọng ngày đó sẽ không quá xa.
Ngày hôm sau, kỳ nghỉ kết thúc.
Vừa tới công ty liền bị một đám người vây quanh, một người phụ nữ nói: “Bộ trưởng Lăng, chúc mừng. Ha ha, khi nào phát kẹo mừng đây?”
Lăng Vi còn chưa nghĩ ra nói thế nào, một phụ nữ khác nói: “Còn gọi Bộ trưởng Lăng à? Phải gọi là Tổng giám đốc phu nhân mới đúng!”
“Đúng vậy…”
Lăng Vi nghe thế, răng sắp rớt!
Lại có người hỏi: “Bộ trưởng Lăng, khi nào cô và Tổng giám đốc cử hành hôn lễ, chúng tôi đều đi tham dự nha!”
Lăng Vi nói không biết, liền đến Bộ thiết kế. Lại nghe có người xì xào bàn tán: “Cô ấy là Tổng giám đốc phu nhân thật sao? Không thể nào…”
“Sao không thể, weibo cũng nổ tung rồi!”
“Ha… Tôi đã nói rồi… sinh viên vừa tốt nghiệp sao có thể trực tiếp thăng chức Bộ trưởng… Thì ra là vậy…”
Tôi khinh!
Lăng Vi quay đầu, mắt chứa sát khí quét qua mọi người. Đại sảnh bỗng hoàn toàn yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều yên lặng không nói, rụt cổ như bị giật mình.
Lăng Vi tự khen khí thế của bản thân, đột nhiên cảm thấy không đúng, sao tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn ra cửa?
Lăng Vi nhìn… Thì ra là Diệp Đình đi vào…
Choáng váng… Vừa rồi là cô… khổng tước mở bình, tự mình đa tình sao?