Mục lục
Yêu Sâu Nặng Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

 

Làm thế nào điện thoại của Lăng Tiêu cũng không gọi đi được.

Bởi vì chỗ này gần thủ phủ tam giác vàng, khắp nơi đều có lắp đặt tháp che giấu tín hiệu, điện thoại làm thế nào cũng không gọi ra ngoài được.

Lúc này, Lăng Tiêu nhìn thấy có hai tên ăn mày đi vào trọng hẻm, anh ta lập tức xoay người, đưa lưng về phía hai tên ăn mày kia, anh ta nhấn mở thanh tín hiệu, viết mấy chữ cho Diệp Đình: “Sở không chết.. giả trang thành tiểu Vi… chuyển hàng…hãm hại. Ngũ.”

Hai tên ăn mày kia đã sắp đi đến sau lưng anh ta! Lăng Tiêu nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ càng lúc càng gần.

Lăng Tiêu không thể để cho mấy tên ăn mày biết là mình có điện thoại di động được, anh ta nhanh chóng viết tin nhắn, nhấn gửi đi rồi lập tức cật điện thoại di động đi, tin nhắn kia chuyển sang trạng thái đang gửi.

Bởi vì tín hiệu đã bị che giấu, chắc chắn không gửi đi được.

Lăng Tiêu nóng lòng, anh ta phải nghĩ cách mới được!

Vào lúc hai tên ăn mày đó đi tới sau lưng anh ta, anh ta nhanh chóng nhét điện thoại di động vào trong túi.

Anh ta giả vờ đau dạ dày, lấy tay che dạ dày, khom người, giả vờ như đau đến mức miệng méo xệch đi.

Hai tên ăn mày kia không hoài nghi gì cả, dù sao sau khi làm ăn mày bữa được bữa không, làm gì có ai lại không đau dạ dày.

Lăng Tiêu đi ra khỏi con hẻm kia, anh ta muốn đổi chỗ gọi điện thoại, nhưng chuông báo trời sáng đã gõ, rất nhiều người lục tục ra ngoài đường.

Người ở nơi này cực kỳ sùng đạo Phật, cũng dậy từ rất sớm, hơn bốn giờ sáng gõ chuông báo, mọi người liền dậy làm điểm tâm, bố thí cho các nhà sư.

Khắp nơi ở trấn a Mật này đều là ăn mày, anh ta muốn tìm một chỗ không người cũng tìm không ra được. Đành phải trở về bên cạnh căn nhà rách nát của Sở Minh Y để trông chừng, anh ta muốn biết nhiều tin tức hơn, không thể chỉ dựa vào người khác, anh phải tự mình nghe lấy.

Anh ta giả vờ đi tớt bên cạnh phòng nhỏ kia, bên cạnh phòng nhỏ, có mấy tấm ván hỏng, anh ta nằm lên mấy tấm ván hỏng đó giả vờ ngủ.

Gian phòng đối diện mấy tấm ván đó chính là ổ của Sở Minh Y, đây là tin tức anh ta hỏi được từ chỗ lão Khang.

Lăng Tiêu canh giữ ở chỗ này, cả ngày trời cũng không nghe được tin tức gì, cũng không thấy Sở Minh Y đi ra. Anh ta kiên nhẫn chờ đến hơn mười giờ tối, xung quanh đều đã vắng lặng không còn tiếng động gì.

Lăng Tiêu nhìn thấy một người đàn ông đầu trọc, chột mắt thô bỉ kéo bức rèm rách nhà Sở Minh Y ra.

Hoàn cảnh ở đây rất kém, nhà gỗ bốc mùi hôi hám, một một gian bên trong đều được ngăn cách bằng một tấm ván, không có cửa, cũng không có giường. Trong mỗi một gian phòng chỉ có một tấm ván hỏng, cửa cũng không có, chỉ dùng một tấm vải rách để che.

Ai đang làm gì, nói gì, bên cạnh đều nghe rõ ràng.

Rõ ràng là người đàn ông kia vừa mới hút không lâu, lúc nói chuyện, giộng nói còn phê phê nói không rõ.

Người đàn ông kia đại khái cũng không biết mình đang nói gì, Lăng Tiêu nghe thấy anh ta ra lệnh cho Sở Minh Y ngày kia đi với anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK