Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lão Tạp đạp trúng nút ấn kích nổ, ánh mắt ông lạnh lẽo nhìn mọi người.
Ông âm lãnh chờ đợi nổ, nhưng mà….
Lựu đạn lại chậm chạp không nổ —-
Lão Tạp nhìn xung quanh, mồ hôi trên trán nhỏ giọt xuống, sao lựu đạn không nổ?
Chẳng lẽ dây dẫn bị đứt? Hay là, chưa đạp trúng trang bị kích nổ?
Mặt ông tràn đầy khiếp sợ cúi đầu xác nhận, ông quả thật đã đạp cái nút bấm đó! Nhưng mà…. tại sao không có động tĩnh?
“Lão Tạp, tại sao lựu đạn của ông không nổ?” Bên tai Lão Tạp truyền đến giọng nói thanh thúy của một cô gái.
Lăng Vi cười với ông, giơ tay lên chỉ chỉ ra sau lưng.
Lão Tạp chợt quay đầu, nhìn thấy mấy nhân viên mặc quần áo gỡ bom đi về phía ông.
Đội viên dẫn đầu đội ngũ tháo bom kia tháo nón sắt trên mặt mình xuống, Lăng Vi vẫy vẫy tay với anh: “Anh Sanh, tốc độ của anh thật là nhanh! Em không phục ai cả, chỉ phục mình anh!”
Mấy lần đại chiến, tất cả đều là anh Sanh ra tay, phá hủy lựu đạn của đối phương. Ha ha…. suy nghĩ đều cảm thấy thật thoải mái!
Tần Sanh soái khí nhíu mày nhìn cô, tỏ ý chỉ là chuyện nhỏ.
Lăng Vi nhìn Lão Tạp, còn không quên bỏ đá xuống giếng: “Chúng tôi đã sớm đoán được ông muốn tìm Lô Khôn tới, cho nên, trong khoảng thời gian Lô Khôn tới này chính là lúc mà các đội viên tháo bom kia hành động, không nghĩ tới chứ?”
Lão Tạp giật mình lui về phía sau nửa bước.
Lục Quân lập tức ra lệnh: “Cướp hết tất cả vũ khí, ma túy trong kho! Giải Lão Tạp đi!”
Nhưng mà, ngay tại lúc này, Lão Tạp vẫn còn đang bị còng tay đột nhiên mò ra một cây súng lục trên bàn đá. Tay phải của ông đã hư, lúc này, ông dùng tay trái, nhắm tiểu Ngũ bắn ra một phát “Ầm!”
Diệp Đình mắt thấy Lão Tạp rút súng, anh đã đẩy tiểu Ngũ ra, nhưng mà —- lúc này, đột nhiên Lăng Vi xông lại ôm lấy Diệp Đình, cô dùng thân thể mình chắn trước người anh.
Viên đạn giống như một con rắn độc há to miệng với tư thế đoạt mạng bay về phía trước “vèo”, ngay tại lúc này “Phốc —” đột nhiên viên đạn ghim vào ngực trái của Bạch Lộ! Xảy ra chuyện gì?
Mọi người kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Bạch Lộ lắc lư ngã xuống… máu, giống như suối phun từ trên áo chảy xuống….
Mới lúc nãy, Bạch Lộ thấy Lão Tạp rút súng cô lập tức xông lại dùng thân thể mình cản đạn!
Cô giang hai cánh tay, dùng thân thể mình ngăn cản trước tiểu Ngũ, Diệp Đình và Lăng Vi.
“Bạch Lộ —-”
“Bạch Lộ —-”
“Mau đưa cô ấy đi bệnh viện!”
Bạch Lộ trúng một viên đạn vào ngực, trực tiếp rơi vào hôn mê, trong lòng Lăng Vi yên lặng cầu nguyện…. hy vọng cô không có chuyện gì!
Bệnh viện cách nơi này quá xa, Lục quân lập tức điều động trực thăng đưa Bạch Lộ đi cứu chữa.
Bên đây bắt Lão Tạp, bên ngoài, thế lực của Lão Tạp cũng đã sụp đổ tan rã. Thế lực còn sót lại của “Lô Khôn” bắt đầu nội đấu.
Trong lúc nhất thời, Tam Giác Vàng gió tanh mưa máu — toàn bộ hệ thống chế tạo, buôn bán ma túy đều tan vỡ!
Đây là một cuộc chiến đấu giang khổ!
Bao nhiêu chiến sĩ anh dũng đổ máu hy sinh trên chiến trường diệt trừ ma túy.