Lôi Tuấn phất phất tay: “Đi đến cảng San Vũ đón người?”
“Đi thật sao?”
“Nói thừa!”
Lôi Tuấn phái người đến cảng San Vũ do thám, hi vọng lão già Paul kia thật sự buôn lậu ở cảng San Vũ!
Có sự ủng hộ của chiến đội quốc tế, tối hôm nay, không chừng cảng San Vũ sẽ thật sự đổi sang họ Diệp!
Trong phòng nghỉ, Lăng Vi mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đang ngồi dựa vào cửa sổ.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hướng về phía xa.
Mặc dù bên ngoài cũng chỉ là một màu đen nhánh, mưa gió đang lay động, thế nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không đó, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Diệp Đình nói chuyện điện thoại xong, lại đi vào, vươn tay ôm lấy cô, nói bên tai: “Cố chịu một chút, bây giờ chúng ta liền trở về, sáng sớm mai là có thể đến.”
Lăng Vi quay mặt sang, ngước mắt nhìn anh. Cô không biết vừa nãy Diệp Đình nói gì trong điện thoại, chỉ thấy sắc mặt anh không được tốt lắm.
“Sao vậy?” Lăng Vi nhạy cảm nhận ra được điều gì đó.
Diệp Đình lại chỉ cười nhạt: “Không có gì, rất nhanh thôi, chúng ta có thể vào đến bờ rồi.”
Trong nụ cười của anh, Lăng Vi cảm nhận được một tia kiêu ngạo…
Thấy anh tràn đầy tự tin, dường như bất cứ chuyện gì cũng không thể làm khó được anh, cô yên lòng gật đầu một cái.
“Khát nước không? Anh đi rót cho em.” Diệp Đình đứng dậy, đi đến chỗ lấy nước.
Lăng Vi chăm chú nhìn bóng lưng cao ngất của anh, vô hình trung có một loại cảm giác hoảng hốt…
Trong đầu chợt hiện lên những lời anh vừa mới nói… Anh nói: “Anh biết em quan tâm anh, anh yêu em…” Những lời này, cứ như lời nguyền của ma quỷ luôn ám ảnh trong đầu cô.
Cho đến tận giờ, cô vẫn có thể nhớ rõ biểu cảm của anh khi nói những lời này… Ánh mắt anh tràn đầy thâm tình, khiến cô không dám nhìn thẳng. Giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe, nhẹ nhàng ôn nhu giống như dòng nước trong vắt, trong đó mãn tràn sự yêu chiều.
Mới vừa rồi, chữ ‘yêu’ mà anh nói ra, giống như có ai đó dùng chiếc búa, gõ liên tiếp mấy cái mãnh liệt, hằn sâu vào trong tâm khảm của cô.
Lại cũng vừa giống như một đôi tay mềm mại, khẽ diu dàng vuốt ve trái tim cô. Anh còn nói: “Anh không đau lòng em, thì đau lòng vì ai…”
Trong lòng Lăng Vi ngập tràn mật ngọt.
Rất ngọt…
Vô cùng ngọt.
Thật khó mà tưởng tượng được, Diệp Đình lại có thể nói ra những lời như vậy… Cũng không biết có phải do kiếp trước cô đã cứu vớt cả vũ trụ này hay không, mà đến kiếp này cô mới gặp được một người ưu tú như anh.
“Uống chút nước… Ấm lắm… Uống thuốc vào, rồi ngủ một giấc thật ngon.” Anh bưng ly kề đến sát môi cô. Một tay khác thì đỡ sau lưng, hình như đang cầm thứ đồ gì đó.
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh. Lúc này, anh cũng đang chăm chú nhìn cô, giống hệt như vừa nãy. Đôi mắt như hàm chứa điều gì muốn nói, ôn nhu thâm tình bao bọc cô.
Lăng Vi dựa nửa người vào đầu giường, cô muốn ngồi dậy, thế nhưng chân quá đau, toàn thân đều căng cứng, cho dù chỉ hơi động một chút cũng đau thấu như khoan tim đục cốt!
Diệp Đình ôm cô, khẽ đỡ cô dậy, đặt thuốc vào trong miệng cô, sau đó cô uống nửa ly nước.
Anh cẩn thận nhìn cô uống nước, thấy cô uống xong rồi, mới cất chiếc ly đi, cầm giấy lên nhẹ nhàng lau miệng cho cô.
Sau đó, anh thả bàn tay đang nắm ra… Một chiếc dây chuyền san hô đỏ xuất hiện trước mắt cô!
“Thích không?”
Đôi mắt Lăng Vi mở lớn, là thứ san hô mà cô đã nhìn thấy ở đáy biển? Anh lại lấy một khối để làm thành dây chuyền cho cô… Viên san hô đỏ được treo vào một cái dây chuyền, chế tạo vô cùng phức tạp… Đến giờ mới được mấy hôm chứ? Hơn nữa, bọn họ vẫn luôn ở trên thuyền, tại sao anh lại làm được?
Diệp Đình cởi móc chiếc dây chuyền ra, nhẹ nhàng đeo vào cổ cô, ôn nhu nói bên tai: “Ngày đó lặn xuống nước, anh thấy em thích, liền đem một khóm san hô về. Sau đó, anh gửi nó về nước, mời người chuyên khắc giúp làm thành dây chuyền, làm xong, lại để cho phi cơ trực thăng đưa đến đây.”
Cánh tay anh vòng qua đặt bên cổ cô, cẩn thận cài chắc móc dây chuyền, màu sắc của viên san hô đỏ kia vô cùng kiều diễm, giống như một giọt máu nhỏ treo trước ngực cô, đẹp không tả nổi!
Lăng Vi cúi đầu, tay sờ chiếc dây chuyền, ngón tay vuốt ve viên san hô đỏ như máy kia, chỉ cảm thấy trong lòng như có ai đó rót mật vậy, ngọt ngào khó tả.
“Em cũng có lễ vật tặng anh…” Cô ngước mắt nhìn anh, từ từ tiến lại gần phía anh.