Lúc này, quản gia trẻ tuổi tới gõ cửa: “Tiên sinh, Sở tiểu thư nói có chuyện quan trọng muốn gặp ngài, cô ta đang chờ ngài ở dưới phòng tiếp khách.”
Còn chưa nõi ong, Sở Minh Y dịu dàng chạy tới cửa, giống như đang ở trong nhà mình, thuận tay mở cửa ra.
“A Đình… chuyện làm ăn của ông nội em là anh ra tay giúp đỡ sao? Nhiều ngày như vậy chuyện thu mua anh suy nghĩ như thế nào rồi? Em đưa cho anh bản kế hoạch rốt cuộc anh có xem hay không? Ngược lại anh…”
Nói đến đây… Nửa sau còn mắc kẹt ở trong cổ họng. Bởi vì… cô ta nhìn thấy Diệp Đình đang ôm một người đàn bà ăn cơm…
Sắc mặt Diệp Đình trầm xuống nặng như đeo chì, quản gia trẻ tuổi lập tức mềm cả chân.
Bởi vì quản gia Vương lớn tuổi, lần này Diệp Đình ra ngoài, quản gia Vương không đi cùng, quản gia trẻ tuổi trong tòa biệt thự này không biết Sở Minh Y và Diệp Đình có quan hệ gì, nghe msy nói là Phó tổng của Laroe nên mới cô ta vào phòng tiếp khách, lại không nghĩ tới… thế mà cô ta lại đi theo với Phòng Diệp tiên sinh.”
“… Các ngươi…” Sở Minh Y hoàn toàn không nghĩ tới Lăng Vi và Diệp Đình vừa ngủ dậy.
Cô ta không nghĩ tới bọn họ ăn cơm với nhau.
Diệp Đình không phải chán ghét có đàn bà đụng chạm vào anh sao?
Vậy mà anh còn ôm cô ta… còn để cô ta ngồi trên đùi anh cùng ăn cơm? Còn bộ dạng anh anh em em, bộ dạng keo sơn như vậy?
Hơn nữa, quần áo của Lăng Vi không tính là chỉnh tề, cổ và ngực… còn có dấu hôn.
Cô ta biết mình không có tư cách nhưng mà vẫn ghen tỵ.
Sở Minh Y lắc đầu, quả thật không thể tin vào mắt mình.
Cô ta cũng từng là bạn gái của Diệp Đình… nhưng mà ngay cả nắm tay anh cũng phải được anh đồng ý…
Hiện tại sao lại biến thành như vậy rồi? Tại sao người đàn bà kia lại ngồi trên đùi Diệp Đình?
Sở Minh Y chết trân tại chỗ.
Diệp Đình không ngẩng đầu nhìn cô ta mà vùi đầu trong cổ Lăng Vi ra sức ngửi ngửi.
“A Đình…” Sở Minh Y ngây ngốc, đột nhiên nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Diệp Đình truyền tới: “Ai cho cô vào đây? Nhà tôi là nơi cô có thể tùy tiện ra vào hay sao?”
Âm thanh của anh vô cùng lạnh lẽo.
Sở Minh Y chấn trụ, lại nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của Diệp Đình vang lên: “Có chuyện mời tới công ty nói, tiểu thư Sở Minh Y, nơi này không phải là nơi cô nên tới.”
Sở Minh Y bị đè nén.
Ngay cả thở cũng không dám thở.
Cô ta không biết tâm trạng lúc này của mình là gì, mọi người trên thế giới này đều biết cô ta là vị hôn thê của Louis, nhưng mà… cô ta không thể dễ dàng tha thứ cho người đàn bà bên cạnh Diệp Đình.
Nhất là người đàn bà tên Lăng Vi đó.
Cô ta có tư cách gì? Cô ta không có tư cách đó.
“Sở tiểu thư, mời…”
Trên trán quản gia đều là mồ hôi lạnh, anh ta cúi người mời Sở Minh Y ra ngoài.
Nhưng mà Sở Minh Y sững sờ đứng đó vẫn không nhúc nhích.
Không khí vô cùng giằng cô.
Lăng Vi ngồi trong lòng Diệp Đình ngước mắt nhìn cô ta, Sở Minh Y như u mê cứ ngây ngốc đứng đó.
Ánh mắt Diệp Đình tàn nhẫn lườm cô ta: “Uống chút nước ở nước ngoài liền không hiểu tiếng Trung quốc nữa hả? Go out!”
Cả người dmy run rẩy, anh bảo cô ta… cút sao?