Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Oa! Chồng, anh thật lợi hại nha!”
Lăng Vi thật là phục anh! Lúc nãy cô còn cho là, bọn họ phải nhìn từ từ tìm từng chút từng chút đâu.
Không nghĩ tới…. Diệp Đình chỉ gõ gõ như vậy, vài cái liền tìm người đàn ông này trong ống kính ra.
Bọn họ lấy được những hình ảnh của anh, nhưng buồn bực là, không một tấm nào nhìn thấy rõ mặt!
Hoặc là bị người cản trở, hoặc là anh đưa lưng về camera.
Diệp Đình nói: “Người này cố ý không hiện rõ mặt.” Anh in tất cả hình ra đặt lên bàn.
Đột nhiên Lăng Vi nói: “Chồng, anh không phát hiện dàng người của người này có gì kỳ quái sao?”
Diệp Đình ngước mặt, nhìn cô chăm chú. Lăng Vi nhíu mày nhìn anh: “Anh quên em giả trang thành Nã Phá Lôn? Mặc dù em cũng mang cục xương giả ở cổ họng. Nhưng mà ngực…. vẫn còn ở nha. thịt của em ở chỗ đó không thiếu một phần nào… mặc dù lúc đó em có mặc áo buột ngực, nhưng mà vẫn là hơi nhô lên. Nếu như không muốn người ta phát hiện, phải nhét một vài miếng vải quanh hông, như vậy eo to sẽ không hiện ra trên ngực có thịt.”
Diệp Đình nhìn nơi bàn tay cô chỉ chăm chú, ánh mắt vô cùng sáng ngời.Lăng Vi cười, che ánh mắt anh lại.
Diệp Đình buồn rầu nói: “Không sai, thân hình người đàn ông này tương đối to, nhưng chân lại rất nhỏ, dáng người không quá giống đàn ông bình thường.”
“Đúng!” Lăng Vi buông lỏng tay, nhìn gương mặt anh chằm chằm, cô thông minh cười: “Người đàn ông này, là phụ nữ giả trang! Cô là là phụ nữ!”
Lăng Vi càng nói càng hưng phấn, đột nhiên cô nhẹ kêu: “Có phải là mẹ không? Chồng, anh nhìn xem bức ảnh này!” Lăng Vi chỉ hình vẽ nói: “Bức họa này là mẹ vẽ!”
Diệp Đình nhìn bức họa kia chăm chú, màu chủ yếu toàn thân là canhlam, ỡ giữa có ao bay đầy sao, trong ao có một tảng đá hình chiếc lá lộ ra.
Gió nhẹ phất lên lục bình trên mặt nước, bên cnah5 cái ao có một con đường mòn, bên cạnh đường mòn có vài ngọn cỏ….
Tên của bức tranh này là “Vi Vi Mạch Thượng Hành”
Lăng Vi nói: “Lúc ấy, tại sao em nhớ người này, cũng bởi vì, tên của bức tranh này. Nhưng mà, hôm đó quá nhiều chuyện, nên em cũng không có nhìn kỹ.”
Diệp Đình nhìn tranh vẽ chằm chằm, từ từ thì thầm: “Vi Vi Mạch Thượng Hành…. là nói em đó…” Anh nhìn những ngọn lục bình kia chằm chằm, nhìn một tảng đá hình chiếc lá giữa ao… đột nhiên anh lại đọc một câu: “Vi Vi Mạch Thượng Hành, Phong Thanh Phất Lục Đinh…. Lục Đinh, là nói anh.”
“Đúng nha, hình dáng tảng đá này là lá cây! Chính là Diệp Đinh nha! Ý mẹ là chỉ Diệp Đình!”
Lăng Vi kinh ngạc vui mừng kêu lên: “Là mẹ sao? Mẹ….. thật ra đã sớm xuất hiện bên người chúng ta?”
Biểu tình của Diệp Đình đột nhiên phức tạp, đôi mày vẫn luôn nhíu lại. Ánh mắt anh chớp động, thâm trầm khó dò.
Lăng Vi không nói nữa, phỏng đoán này của cô thật to gan…. sợ anh có chút không tiếp thu nổi, nếu như mẹ đã từng xuất hiện ở nhà, vậy tại sao bà lại không nhận nhau với Diệp Đình chứ?
Ngày đó….. ông ngoại cũng ở đây…. chẳng lẽ, mẹ cũng muốn nhận nhau, nhưng nhìn thấy ông ngoại….. liền thay đổi chủ ý?
Lúc này, đột nhiên Diệp Đình nói: “Chúng ta lại cử hành bữa tiệc một lần nữa…” Nói không chừng, bà sẽ biết được.
Lăng Vi nói: “Chúng ta phải cử hanh bữa tiệc nhiều chút! Còn có triển lãm tranh, hoặc là tụ họp khác!”