Nước mắt của anh đúng là rất nhiều, thật giống như 20 năm chưa từng khóc, lần này nhất định phải khóc cho thật đã vậy.
Lăng Vi nhẹ vỗ sau lưng anh.
Hai người cùng im lặng.
Lăng Vi nói: “Mình đi xem em ấy một chút. Cậu đi về phòng trước đi.”
“Ừ,,,“ Lý Thiên Mặc nghe lời gật đầu, trên mặt tràn đầy ủy khuất làm Lăng Vi đau lòng muốn chết. Nhưng mà, đây là quyết định của Chính Hiền, cô phải tôn trọng cô ấy.
Lăng Vi lại lau nước mắt cho anh: “Cậu đi ngủ một lúc trước, sáng sớm ngày mai mình sẽ đi tìm cậu.”
“Ừ…” Lý Thiên Mặc buồn buồn trả lời một tiếng, trở về phòng của mình.
Lăng Vi gõ cửa Chính Hiền một cái, chỉ chốc lát sau, Chính hiền leo xuống vội tới mở cửa cho cô. Chính hiền vừa mở cửa ra đã thấy Lăng vi đứng đó, nước mắt của cô lại lập tức chảy ra: “Chị dâu…” Chính Hiền nhào vào trong ngực Lăng Vi, nước mắt rơi lã chã, từng giọt từng giọt rơi vào hõm vai của Lăng Vi.
Lăng Vi vuốt lưng của cô: “Lên giường đi, trên đất lạnh.”
Chính Hiền gật đầu một cái, kéo cô cùng nhau nằm vào trong chăn.
Lăng Vi dựa đầu vào tường, vuốt tóc Chính Hiền, ôn nhu nói: “Đi ngủ, đừng suy nghĩ nhiều. Sáng mai tất cả sẽ tốt đẹp.”
Chính Hiền nhắm mắt lại, nước mắt lại rơi thành hai hàng, cô khóc rấm rứt… vẫn luôn nghẹn ngào. Lăng Vi cầm khăn giấy lau cho cô: “Mau đi ngủ. Ngày mai nói hết mọi chuyện ra. Hai người kia đều không phải là không hiểu chuyện, cũng sẽ không có gì đâu.”
Hai người không nói gì nữa, Lăng Vi cứ ôm Chính Hiền như vậy, bàn tay trắng nõn vẫn luôn vỗ nhẹ lên người Chính Hiền. Một lát sau, Chính Tiên liền an tĩnh lại. Tên vốn có của Chính Hiền là Chính Tiên, bởi vì dùng thân phận của con trai cho nên đổi Tiên thành Hiền.
Cũng không biết cô là ngủ thật hay giả ngủ. Lăng Vi cũng nằm xuống.
Rạng sáng ngày thứ hai, trời còn chưa hoàn toàn sáng. Lăng Vi còn chưa tỉnh ngủ liền nghe được tiếng Chính Hiền đi xuống đất rửa mặt. Lăng Vi muốn mở mắt nhìn cô một cái, nhưng mà thật sự là quá mệt, ali5 nghe Chính Hiền nói: “Chị dâu, chị cứ ngủ tiếp, em đi rửa mặt. Hôm nay còn có rất nhiều chuyện phải làm đâu.”
“Ừ.” Lăng Vi lại ngủ, ba người kia đều là người lớn, lại tỉnh táo một buổi tối, với sự hiểu biết của cô với ba người, là tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Chính Hiền thấy Lăng Vi lại ngủ tiếp cô mới rón rén đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, cô không có đeo cục xương giả lên nữa, cô rửa mặt, đánh răng thật nhanh, từ phòng tắm đi ra, cô mặc quần áo con gái vào, bắt đầu thu dọn hành lý. Cô phải trở về với chính mình!
Trong hành lý của cô luôn có một bộ đồ nữ. Cô rất muốn đổi về thân phận con gái, sau này đã có thể không cần lo sợ bị ai phát hiện nữa! Cho dù bị tống trở về nước cô cũng không cảm thấy gì cả!
Lúc Lăng Vi tỉnh…
Phát hiện…. quần áo của Dịch Hiền đều biến mất! Con bé này chạy rồi? Cô là…. cả hai đều không chọn? Cô đi đâu được?
Trên mặt Lăng Vi ngỡ ngàng… cô đi vào vốn là muốn canh chừng Chính Hiền, kết quả ngay dưới mắt còn để cho cô trốn mất?
Lăng Vi cầm điện thoại lên xem, mới có sáu giờ!
Vội vàng xuống đất, đi gõ cửa của Quân Dương: “Quân Dương — Chính Hiền đi rồi!”
Trong lòng Lăng Vi tính toán. Chính Hiền đi từ căn cứ ra ngoài phải dùng đến trực thăng phi cơ…. trực thăng phi cơ có được đưa người ra ngoài hay không phải được sự đồng ý của Quân Dương mới được.
Nếu quân Dương còn chưa biết chuyện mà nói, vậy rõ ràng là Chính Hiền chưa có rời đi.
Lăng Vi vừa gõ cửa liền nghe được trong phòng Quân Dương và Lý Thiên Mặc truyền đến tiếng bước chân “Đặng đặng đặng” chạy tới mở cửa. Hai người dường như là đồng loạt mở cửa, ánh mắt của cả hai đều đỏ bừng, hiển nhiên là suy nghĩ cả một buổi tối, ai cũng không có ngủ.
Lăng Vi hỏi Quân Dương: “Chính Hiền thu dọn đồ đạc, chị đoán có lẽ là em ấy muốn rời khỏi nơi này. Nếu em ấy muốn dùng trực thăng phi cơ mà nói, không có sự đồng ý của em là không thể đi được phải không?”
Quân Dương lập tức bối rối: “Không phải vậy… em đã nói với phi cơ trưởng là nếu các người đi ra ngoài cũng có thể tùy ý… không cần phải báo cáo với em.”