Diệp Đình dắt cô ra khỏi phòng trang điểm, ánh mắt anh không khống chế được mà dính vào trên người cô.
Hôm nay cô quá đẹp, không chỉ đẹp, mà còn có cảm giác hư ảo.
“Phảng phất như mây khẽ che trăng, phiêu diêu như gió thổi tuyết. Ngắm từ xa, tựa như mặt trời mọc ban mai. Quan sát kỹ, như hoa sen chiếu sáng trên ao.” trong “Lạc Thần Phú”, có lẽ là ý này…
Cử chỉ đi đứng nhẹ nhàng như mây khẽ che trăng, hình tượng phiêu dật như gió bông tuyết quay lại. Nhìn từ xa, ánh mặt trời sáng ngời trong ban mai, đến gần nhìn, rực rỡ chói mắt trong suốt như hoa sen.
Không chỉ hình dung xinh đẹp, mà còn lúc ẩn lúc hiện.
Lăng Vi lúc này, hư ảo xuất trần, không nhiễm khói lửa nhân gian.
Từ trong biệt thự đi ra.
Diệp Đình mời cô lên xe Bentley Limousine. Bên trong xa hoa, màu trắng làm chủ đạo, có tủ rượu, có TV màn hình mỏng, bên trái có ghế dài, đỉnh đầu là đèn thủy tinh chói mắt.
Thật ra Lăng Vi đối với hiệu xe này… trong lòng có chút bóng mờ. Mỗi lần nhìn thấy xe này, đều sẽ nhớ tới Tiểu Hi nói “Chữ B cánh dài…”
Lăng Vi cong mắt cười, Diệp Đình bỗng nhiễn nhét tấm thiệp mời vào trong tay cô.
Thiệp mạ vàng tinh xảo tao nhã, cô mở ra, lấy thiệp bên trong.
Dùng ngón trỏ mở ra.
Bên trong viết tám giờ tối, cao ốc Đế Hào…
Người được mời…
“Diệp Đình và phu nhân…”
Diệp Đình và phu nhân?
Diệp Đình và phu nhân?!
Lăng Vi trợn to mắt: “Diệp Đình và phu nhân…”
Phu nhân là ai? Lăng Vi còn chưa ngốc đến mức đi tìm chung quanh.
Cô nhíu chặt mày: “Sao trong thiệp lại viết bậy?”
Cô ngước mắt nhìn Diệp Đình.
Diệp Đình bình tĩnh nói: “Người được mời chỉ có thể mang theo phu nhân tham gia. Chẳng lẽ em còn muốn dò la xem xét nhân vật nổi tiếng kia mang theo tình nhân nào?”
“Anh!” Lăng Vi ném thiệp mời lên người anh: “Vậy không kết hôn thì sao? Không có bạn gái thì sao?”
Diệp Đình cười nói: “Tiệc rượu hôm nay chỉ mời người đã kết hôn tham gia. Tôi cũng vội báo đáp ân tình của em, mới bất đắc dĩ tham gia loại tiệc rượu nhàm chán này.”
Lăng Vi bực bội hừ một tiếng, lừa gạt kẻ ngốc à!
Xem cô là trẻ con mẫu giáo?
Cô không so đo chuyện này.
Thích viết thế nào thì viết, dù sao cũng không phải là phu nhân của anh thật.
Nhưng chiếc Bentley này không lái đến hội trường tiệc, mà dừng ở Cục dân chính…
Còn có một nữ nhân viên đứng ở cửa, hiển nhiên người này định đi cửa sau. Vì bây giờ sắp tám giờ, nhân viên cục dân chính người ta đã sớm tan việc…
Bên cạnh nữ nhân viên kia còn có một người đàn ông trẻ tuổi âu phục thẳng thớm, người đàn ông kia là luật sự Chu, Lăng Vi đã gặp anh ta hai ngày trước ở biệt thự.
Luật sư Chu thấy xe dừng, liền bước nhanh ra đón.
Xe dừng hẳn.
Lăng Vi không gấp xuống xe.
Cô giương mắt, liếc Diệp Đình, ánh mắt lãnh đạm: “Tới đây làm gì?”
Diêp Đình nhìn cô chốc lát, nghe âm nhạc vang lên trong xe: “Tay trong tay cùng nhau bước đi, tạo nên cuộc sống hạnh phúc. Hôm qua em không tới kịp, ngày mai sẽ đáng tiếc, hôm nay gả cho anh được không…”
Lăng Vi: “…”
Diệp Đình: “…”
Bốn mắt cùng bắn về phía trước, Lôi Tuấn chỉnh nhỏ tiếng nhạc…
Diệp Đình ấn nút hạ màn, chắn Lôi Tuấn lại. Diệp Đình và Lăng Vi cùng ở riêng trong một thế giới nhỏ.