Tiểu Bạch ôm cô càng chặt hơn.
Anh ta ôm cô thật chặt, ôm chặt đến nỗi như muốn khảm cô vào trong thân thể mình vậy.
Lạc Y cảm giác như mình đang nằm mơ, mấy giờ trước, anh đột nhiên biến mất ở trong sinh mạng cô.
Bây giờ, anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.
Cơn đau do vết thương lòng lúc trước gây ra, vẫn chưa hoàn toàn biến mất, trong lòng thật sự rất đau…
Cô ôm đáp lại anh, dán chặt gương mặt tràn đầy nước mắt vào trên mặt anh. Tiểu Bạch vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô: “Đừng sợ, chúng ta về nhà.”
Lạc Y có cả một bụng lời muốn nói, nhưng cô lại không thể nói ra dù chỉ một chữ, cô chỉ muốn ôm anh thế này, ôm đến khi thiên hoang địa lão, vĩnh viễn không cần tách ra.
Weijl và Lôi Khắc đứng bên cạnh cùng đưa mắt nhìn nhau, hai người lén lút đi về phía cửa.
Bây giờ không thừa dịp chạy, bọn họ còn có mạng để nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai sao?
Hai người bọn họ ngang nhiên xuất hiện ở sở cảnh sát, đây không phải là không đánh đã khai sao?
Hối hận quá! Đến bây giờ bọn họ còn không ngờ rằng tiểu Bạch thật sự chưa chết!
Sớm biết tiểu Bạch không sao, có đánh chết bọn họ cũng sẽ không tự bại lộ mình.
Hai người lén lén lút lút đi tới cửa, đột nhiên bị mấy người của đội “Con bò cạp “ đang đứng bên ngoài cản lại.
Tiểu Bạch híp mắt lại, mấy người bên ngoài nhanh chóng khống chế Weijl và Lôi Khắc.
Cục trưởng Ước Hàn lập tức vỗ mạnh bàn: “Bắt hai người bọn họ lại! Hai người bọn họ là thủ phạm mưu sát!”
Trước đó, ông ta cho rằng tiên sinh tiểu Bạch chết, tự nhiên muốn nghiêng về phía Weijl và Lôi Khắc.
Nhưng tình hình bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, Bạch tiên sinh còn sống, anh không sao cả. Cân nhắc thiệt hơn, tự nhiên ông ta phải nghiêng về phía tiên sinh tiểu Bạch rồi.
Tiểu Bạch ôm Lạc Y ra khỏi sở cảnh sát, anh nháy mắt với Hắc Ưng, Hắc Ưng gật đầu, ý là tiên sinh cứ yên tâm, anh ta chắc chắn sẽ chăm sóc hai người kia thật tốt, ai bảo bọn họ tác oai tác quái.
Còn cả cục trưởng Ước Hàn nữa, con hàng này cũng liều mạng “Giãy chết”.
Cây nhỏ không uốn nắn không thẳng được, người không uốn nắn sẽ trở nên ngang ngược không nghe lời, bọn họ thích giúp đỡ những người như thế này trở nên nghiêm chỉnh nhất.
Tiểu Bạch và Lạc Y ra khỏi văn phòng của Hàn Ước, Hắc Ưng báo cáo nói: “Bên ngoài sở cảnh sát xuất hiện mười mấy người khả nghi, không biết có phải là người của Weijl và Lôi Khắc hay không. Chúng ta phải cẩn thận nhiều hơn.”
Tiểu Bạch đi ra đến cửa sở cảnh sát, anh ta nhìn chung quanh.
Lúc nhìn thấy mấy người kia, tiểu Bạch cảm thấy vững lòng. Tiểu Bạch nói với Hắc Ưng: “Không sao, không cần phải lo lắng. Những người này là thành viên tiểu đội “Bóng tối”, là người của bạn tôi âm thầm bảo vệ.”
Tiểu Bạch biết Diệp Đình cử người tới, âm thầm bảo vệ Lạc Y, cho dù anh ta không kịp thời xuất hiện, người của tiểu đội bóng tối cũng sẽ tìm được Lạc Y và cứu cô ấy ra.
Đầu bên Diệp Đình, tiểu đội bóng tối báo cáo: “Tiểu thư Lạc Y đã an toàn, tiên sinh tiểu Bạch đã chạy tới sở cảnh sát cứu cô ấy.”
Diệp Đình “ừ” rồi cúp điện thoại, anh đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai “A a——” truyền tới từ phía phòng ngủ.
Là tiếng của tiểu Vi!
Diệp Đình vội vàng ném điện thoại xuống, chạy nhanh về phía đó.