Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lạc Y hơi không hiểu rõ về mình.
Vừa rồi, lúc nhìn thấy Lăng Tiêu, cô ấy cực kỳ chắc chắn mẫu đàn ông cô ấy thích là mẫu người có tính cách trầm ổn, nội liễm.
Nhưng lúc tiểu Bạch tới tìm cô ấy nói chuyện, không biết tại sao nội tâm của cô ấy lại dâng lên cảm giác… tội ác… cảm giác tội lỗi này sinh ra từ đâu, cô ấy cảm thấy rất kỳ quá!
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, giống như cô ấy muốn thích người đàn ông khác, lại cảm thấy có lỗi với tiểu Bạch vậy.
Tại sao cô ấy lại có loại ý nghĩ này? Tiểu Bạch không có quan hệ gì với cô ấy cả. Mặc dù anh ta lừa cô ấy đến nhà chăm sóc cho anh ta, nhưng quan hệ của hai người bọn họ không phải là đôi yêu nhau, anh ta cũng không bày tỏ là thích cô ấy.
Lạc Y quay đầu nhìn ra ngoài, mắt xa xăm nhìn những bông tuyết đang bay bay ngoài cửa sổ. Cô ấy sao vậy? Có phải cô ấy nên yêu một ai đó để xác định nội tâm của mình hay không?
Lăng Vi đi tới nói: “ Lạc Y, buổi tối cùng ăn cơm đi.”
Lăng Tiêu đứng ở bên cạnh Lăng Vi nói: “Anh đi đón tiểu Đông Ni, các em cứ chơi vui vẻ đi.”
Nói xong, anh ta bước đi. Lạc Y hỏi Lăng Vi: “Tình hình của tiểu Đông Ni đã khá hơn chưa?”
Lạc Y biết tiểu Đông Ni là đứa bé Diệp Đình nhận nuôi, từ nhỏ đã bị mắc chứng tự bết, chỉ là bây giờ bé đã khá hơn rất nhiều rồi.
Lăng Vi nói: “ Bây giờ tiểu Đông Ni khá ổn rồi, thằng bé thích sống với anh Lăng Tiêu nhất. Trước kia hai người bọn họ cùng làm bạn với cá heo ở thủy cung, bệnh tình đã dần bình phục rất nhiều.”
“À? Vậy là tốt rồi.” Lạc Y nhìn bóng lưng của Lăng Tiêu, lại hỏi Lăng Vi: “Tôi cảm thấy ánh mắt của anh họ cô rất ưu buồn, có phải anh ấy đã từng… phải chịu một số vết thương tinh thần hay không?”
Lạc Y gặp Lăng Tiêu trong hôn lễ của Lăng Vi, nhưng lúc đó cô ấy không chú ý tới Lăng Tiêu, cũng chưa nghe đến chuyện của anh ta.
Lăng Vi thở dài, nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói đi.”
Tiểu Bạch rất không hài lòng, nhỏ giọng thầm thì: “ Để ý đến người đàn ông khác làm gì?”
Lạc Y nhìn về phía anh ta, buồn cười liếc mắt nói với anht a: “Liên quan gì đến anh?”
Tiểu Bạch bị nghẹn họng, trong lòng tức tối nghĩ: “ Sao chuyện này không liên quan đến anh? Vợ tương lai của anh quan tâm đến người đàn ông khác, anh không thể tức giận sao?”
Lạc Y cau mày trừng anh ta, anh bày dáng vẻ âm dương quái khí với ai vậy. Tôi châm vào miệng anh, chứ có châm vào lòng anh hả?
Lăng Vi đứng ở bên cạnh cười trộm: “Được rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Tiểu Bạch buồn buồn không vui theo sát hai người.
Trên bàn cơm, Lăng Vi kể chuyện Lăng Tiêu bị bức hại cho bọn họ nghe. Hô hấp của Lạc Y như ngừng lại, giống như không khí trong thân thể đang cạn kiệt!
Lòng cô ấy xoắn lại, cảm thấy đau lòng thay cho Lăng Tiêu.
Lăng Vi tiếp tục nói: “Cô thấy tuyết bay bay ngoài trời như lông ngỗng không, cô biết bây giờ Lăng Tiêu đang làm gì không?”
Lạc Y lắc đầu.
Lăng Vi nói: “Chắc chắn anh ấy đang đi tảo mộ chị dâu tôi.”
“…”
Lạc Y và tiểu Bạch cùng hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió tuyết bên ngoài rất lớn, ai nguyện ý ra ngoài trong loại thời tiết này?
Lăng Tiêu lại đi tảo mộ?
Bọn họ lại nghe thấy Lăng Vi nói: “Mặc dù bệnh tình của anh tiểu Tiêu đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, nhưng chấp niệm của anh ấy vẫn chưa dứt, bây giờ mỗi ngày anh ấy đều ăn cơm ba bữa ở ngoài mộ… Anh ấy nói, chỉ có mỗi ngày ở cạnh vợ và con gái anh ấy, anh ấy mới cảm thấy được ý nghĩa của cuộc sống. Bây giờ, thời tiết lạnh thế nào, chúng tôi sợ anh ấy bị đông cứng, không đồng ý để anh ấy chạy ra bên ngoài, nhưng anh ấy rất cố chấp, không để cho anh ấy đi, anh ấy sẽ ăn không ngon.”
Hốc mắt của Lạc Y nóng lên, cô ấy nói: “Lăng Tiêu yêu chị dâu ngươi cô quá sâu.”
“Đúng vậy, tôi thật sự hy vọng có một người phụ nữ thật lòng yêu anh ấy, mang đến cho anh ấy cảm giác ấm áp, cứu anh ấy ra khỏi vực thẳm đau đớn.”