Không mặc nữa, nhưng không có áo ngực cảm giác thật không tự nhiên.
Vừa rồi đồ đã ướt đẫm không cách nào mặc lại được nữa.
Làm thế nào đây… cũng không thể trực tiếp mặc chiếc váy này vào.
Quần áo mùa hè lại mỏng như vậy…
Bây giờ không mặc áo ngực, cô thì mất mẻ nhưng đám đàn ông bên ngoài không phải đổ mồ hôi sao!
Giãy giụa mặc áo ngực 36C vào, trong lòng mắng Diệp Đình một ngàn tám trăm lần.
Nhưng quần áo lần này anh đưa lại rất bảo thủ, là quần áo bình thường đứng đắn.
Lăng Vi thở phào nhẹ nhõm.
Cô thay xong quần áo đi ra thì Diệp Đình đã ăn mặc chỉnh tề đứng bên ngoài chờ cô. Mái tóc cô ướt nhẹp, Diệp Đình mang cô đi sấy tóc.
Ngồi trên xe, sắc mặt anh nghiêm túc, đầu lông mày nhíu lại. Anh nhìn chằm chằm con đường phía trước, rất lâu đến khi xe dừng chỗ đèn đỏ thì anh mới quay đầu nhìn cô hỏi: “Muốn đi chơi chỗ nào nữa không?”
Lăng Vi vẫn nhìn ngoài cửa xe, lúc này nghe anh hỏi, đột nhiên nói: “Muốn trở về trường học.”
Bên ngoài quá phức tạp, cô vẫn muốn sống cuộc sống yên lặng.
Người như Diệp Đình quá nguy hiểm, cô không muốn trêu chọc vào.
Đột nhiên ánh mắt Diệp Đình run lên, ẩn nhẫn nói: “Sau bữa tiệc sẽ đưa em về.”
“Ừ.” Lăng Vi gật đầu một cái.
Diệp Đình quay đầu, nhìn cô chằm chằm, lại hỏi: “Còn có gì muốn tôi làm giúp em không?”
“Không có, hôm nay chơi rất vui vẻ.” Lăng Vi né tránh ánh mắt của anh, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ. Bầu trời âm u, có một đám mây đen kéo tới, cả mặt trời hoàn toàn bị che lấp, không biết có mưa hay không.
Thời tiết bực bội như vậy khiến cho người ta hít thở không thông, rất không thoải mái.
Nhìn thấy đằng xa dần kéo mây đen tới, Diệp Đình cảm thấy tâm trạng của mình như bầu trời vậy, bị mây đen chắn hết lửa giận trong lòng.
Mặc dù cô nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng vẫn cảm nhận được người nào đó đang nhìn mình chằm chằm.
Lăng Vi như nhớ tới điều gì đó liền quay đầu hỏi anh: “Hôm nay lựa chọn có kết quả thế nào, có hợp ý hay không?”
Đèn xanh chợt sáng, Diệp Đình đang đạp cần ga lái xe về phía trước, nghe lời nói như gió thoảng mây trôi của cô liền đột nhiên đạp phanh xe.
Phía sau đoàn xe nhấn còi inh ỏi.
“Má ơi, anh trai à, anh có thể chú ý lái xe không, xe của anh là Maybach đó, bọn tôi đụng phải anh không phải táng gia bại sản hay sao?”
Diệp Đình không để ý tiếng còi phía sau, ổn định tâm tình mới khởi động vèo một cái biến mất.
Lăng Vi cảm thấy lời này nói ra có vẻ hơi vội.
Hơn nữa chuyện này không liên quan gì với cô, cô bị rút não nên mới hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy.
Liền cười cười nói: “Lại làm anh giận rồi…”
Sắc mặt Diệp Đình lạnh băng: “Em cười giả dối lắm, tự soi gương mà xem.”
“…” Lăng Vi thu hồi nụ cười, rất lâu mới nói: “Cõi đời này người cười giả dối nhiều lắm, còn nguyện ý cười giả dối với anh tức là còn coi trọng anh ba phần, xem ra anh thích anh mặt nóng dán mông lạnh người ta hả?”
“Đúng vậy! Em xoay mông hướng về tôi một chút. Tôi bảo đảm dán mặt nóng của mình lên.”
Lăng Vi nhíu chặt chân mày, một lời không hợp ý liền biến thành bẩn thỉu như thế, còn vương pháp hay không hả?
Cô cắn răng nghiến lợi trừng anh.
Diệp Đình cũng không nói thêm gì nữa, bên trong đôi mắt như âm thầm đốt lửa.
Chọn Tập