Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Thiên Mặc ngồi yên không nhúc nhích.
Cảm giác được, bàn tay nhỏ bé của cô ôm eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào bả vai bên trái của anh.
Mùi thơm của cô, chui vào lỗ mui anh. Phân tử rượu cồn quấy phá, làm cho tế bào trong thân thể anh nhảy lên.
Nháy mắt Lý Thiên Mặc cảm thấy nóng quá…. anh cảm giác được, hơi thở anh thổi ra giống như mang lửa, mang theo làn khói trắng.
Đẩu nhỏ của cô xoay xoay trong ngực anh, cô vô cùng buồn bực nói: “Ngày mai em phải đổi số điện thoại!”
Giọng nói buồn rầu, hiển nhiên vô cùng không vui. Lý Thiên Mặc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên nói: “Không cần đổi số điện thoại, anh giúp em chặn những số xa lạ. Qua mấy ngày những người kia không gọi được thì sẽ không gọi nữa.”
Lôi Niểu Niểu lập tức vui vẻ, ánh mắt cô xẹt qua ánh sao, cô nhìn anh chằm chằm gật đầu: “Đúng đúng, sao em không nghĩ tới cái này…”
Lý Thiên Mặc đưa tay, dùng sức nhéo lên má cô, làm cô gào khóc kêu to.
Anh cười lên, nhẹ hôn lên trán cô: “Mau đi ngủ.”
Lôi Niểu Niểu lại không cam lòng buông tay: “Anh ở cùng với em một hồi đi. Tâm tình của người ta không tốt, anh còn không để ý người ta!”
Cô ôm eo, dựa vào trong ngực anh, loại cảm giác này quá tốt…. Cô không nỡ buông tay, chỉ muốn vẫn luôn ôm anh như vậy, chỉ muốn vẫn luôn dựa vào anh như vậy.
Cô ngẩng đầu, hôn lên chiếc càm lấm tấm râu của anh: “Em muốn ôm anh một hồi.”
Lý Thiên Mặc hít sâu một hơi, trong đầu nghĩ: Không phải là anh không muốn ôm em nha…. em có từng nghĩ tới, em ôm anh như vậy, sẽ không sợ anh phạm sai lầm à? Men rượu mà đi lên anh cũng không khống chế được nha!
Anh giơ tay lên chà sát mặt, làm cho mình tỉnh táo, anh nhìn ánh mắt cô chằm chằm nói: “hôm nay anh uốn rượu, anh sợ là sẽ không quản được chính mình….”
Lôi Niểu niểu hơi kinh ngạc, cô ngoẹo đầu nhìn anh, thật giống như không quá tin tưởng anh có thể nói ra những lời này, đột nhiên cô đưa tay sờ trán anh: “Không lên cơn sốt, không có sao! Em tin tưởng nhất định thiên sứ chính nghĩa của anh sẽ chiến thắng ma quỷ tà ác!”
Đột nhiên biểu tình Lý Thiên Mặc phức tạp cười: “Lỡ như không chiến thắng nổi thì sao? Anh cũng không tin chính mình, em lấy cái gì tin anh nha?”
Lôi Niểu Niểu vẫn dùng ánh mắt kinh ngạc đó nhìn anh, một lúc lâu sau cô mới nói: “Không sợ, nếu anh thật không chiến thắng nổi, như vậy liền không chiến thắng nổi đi.”
Phốc — lời này, là ý gì? Lý Thiên Mặc kinh ngạc nhìn cô chăm chú!
Đột nhiên Lôi Niểu Niểu nhảy cỡn lên, đi tắt đèn, Lúc trở về lập tức đẩy anh ngã nhào.
Cô ôm cổ anh, hai chân siết chặt chân anh lại, cuốn chặt anh giống như một con rắn vậy.
Lý Thiên Mặc…. nóng nha! Đổ mồ hôi nha…. con bé này chỉ uống một ly rượu, sao dường như có vẻ càng say hơn anh uống cả chai vậy?
Cô để trán sát trán anh, hơi thở cũng phun trên mặt anh, cô cười nói: “Ngủ ngon.” Nói xong, cô từ từ lại gần cắn môi anh: “Hôn chúc ngủ ngon, chúc anh mơ đẹp.”
Mơ đẹp cái quỷ gì! Cô cắn anh cái này, làm cho tế bào trong thân thể anh nổ oanh oanh! Hơi thở anh nóng như lửa, nháy mắt đã đẩy ngã cô, hung hăng hôn lên.
Cô ôm cổ anh, dùng sức hôn sâu.