Anh bĩu môi bật cười, lời này rất hiệu dụng. Anh kéo tay nhỏ bé của cô, nắm trong tay bóp tới bóp lui.
Cô nói tiếp: “Tối nằm mơ, tôi còn ôm cánh tay anh không buông đúng không? Trong tiềm thức, cảm thấy anh có thể cho tôi cảm giác an toàn. Bây giờ tôi rất cần cảm giác an toàn này.”
Anh siết chặt tay cô, cảm giác an toàn… Anh cho nổi.
Một lúc lâu, cô nói tiếp: “Dù sao chỉ có hai tháng, thử chút đi. Đỡ cho có người nói, phụ nữ có tính tình như tôi, không có đàn ông nào nguyện ý cưới.”
Cô đột nhiên quay đầu cười với anh: “Chưa nói anh không phải đàn ông. Anh là đàn ông chân chính.”
Anh liếc cô: “Không cần em thay tôi khẳng định, em cũng chưa từng thử, làm sao biết tôi có phải thật sự là đàn ông chân chính hay không? Chờ em dùng xong thì biết, nói mới có sức thuyết phục.”
Lăng Vi trừng anh, rút tay về: “Giẫm đạp mặt mũi!”
Càng nói càng xuống cấp.
Diệp Đình nhếch môi, giống như muốn cười. Anh hít một hơi thật sâu, cảm thấy trong lồng ngực có luồng ngọt ngào khiến anh muốn cười to, muốn thét lên, muốn đập đồ.
Xe chậm rãi ngừng lại trước cửa cao ốc Đế Hào.
Ban đêm, cửa cao ốc Đế Hào đèn đuốc sáng choang, đông nghịt.
Cửa xe Diệp Đình vừa mở, người còn chưa xuống, người làm chủ Laroe – Henry Matisse đã bước nhanh tới: “Tam ca! Em muốn giết anh! Tổ chức tiệc rượu này vì anh mà làm em mệt mỏi đến thảm!”
“Lão Thất, đã lâu không gặp.” Diệp Đình đưa chân, từ trên xe bước xuống, bắt tay, sau đó hai người ôm nhau, trên mặt Henry lộ ra nụ cười vui mừng.
Henry là huyết thống Pháp Francis, ngũ quan thâm thúy, ánh mắt màu xanh đẹp mê người, tràn đầy mị lực của phái nam.
Lúc lên đại học, Henry là lão Thất trong giới thiết kế của bọn họ.
“Tam ca! Vẫn là anh em ta đầy nghĩa khí. Anh nói anh muốn tổ chức tiệc rượu, em liền trì hoãn cuộc hẹn với hai mỹ nhân, cố ý bay tới gặp anh!”
Diệp Đình cười nói: “Tôi lại quan trọng hơn mỹ nhân, có tiền đồ.”
Henry cười lớn: “Tam ca, kỹ thuật vi tính không bằng anh, không có nghĩa là những kỹ thuậ khác không bằng anh. Em nói cho anh nha, em đồng thời qua lại với ba bạn gái, bọn họ yêu em đến mức không thể tự thoát khỏi nha…”
Henry biểu tình hưởng thụ.
Diệp Đình trợn mắt nhìn anh ta.
Henry cười đắc ý: “Hừ hừ, đời này em có một việc có thể vượt qua anh, em chết cũng không tiếc!”
“…” Sắc mặt Diệp Đình không thay đổi, dường như không bị ảnh hưởng.
Henry huých tay Diệp Đình, thần thần bí bí nói: “Sở Minh Ỷ cũng tới, cô ta đi cùng anh ta…”
Diệp Đình cười nhạt, không tiếp lời. Sau đó nói với Henry: “Giới thiệu phu nhân của tôi cho cậu.”
Henry cười nói: “Công chúa Isa vẫn chờ anh đón dâu cô ấy đó nha, sao anh lại có một vị phu nhân?” Tuy nói là phu nhân, nhưng anh ta biết đây là đùa giỡn, vì Diệp Đình không tổ chức tiệc đính hôn, cũng không mời mục sư tuyên thệ, trong lòng Henry biết rõ, đây là đùa giỡn.
Dứt lời, Diệp Đình đưa tay mời Lăng Vi xuống xe.
Anh giới thiệu cho Henry: “Vợ tôi, Lăng Vi.”
“Henry Matisse…” Henry cười vươn tay về phía Lăng Vi. Lăng Vi xuống xe, khẽ ngẩng đầu, lễ độ nhìn vào mắt anh ta, còn Henry đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc ngẩn người! Ngay cả thanh âm tự giới thiệu mình cũng nghẹn trong họng.
“Chào anh.” Lăng Vi vươn tay.
“…” Tay Henry dừng lại ở không trung, anh ta hoàn toàn không bắt tay cô.
Vì ánh mắt cô… Nhìn thẳng…