Mặc dù Jennifer là tổng thanh tra của phòng thiết kế, nhưng phòng làm việc của cô ta không nằm ở trong phòng thiết kế, phòng làm việc của cô ta bằn ở khu vực quản lý cấp cao. Ở tầng 36.
Phòng thiết kế của Lăng Vi nằm ở tầng 18.
“Trưởng phòng, trưởng phòng —— người phụ nữ này có lai lịch thế nào vậy?”
“Trưởng phòng, trước kia lúc ở trụ sở chính cô đã từng gặp cô ta chưa?”
Sau khi Lăng Vi trở về, phòng thiết kế lập tức nổ tung.
Lăng Vi nói: “Cô ta là người do tổng bộ điều tới… Trước kia là tổng thanh tra phòng quan hệ công chúng.”
“Hả? Phòng quan hệ công chúng và phòng thiết kế rõ ràng là hai lĩnh vực khác nhau? Cô ta làm quan hệ công chúng, có thể biết gì về thiết kế? Trụ sở chính đang muốn làm loạn sao?”
Vẻ mặt của Lăng Vi trầm xuống.
Cô cảm giác chuyện này không đơn giản như bề ngoài.
Ngay cả bọn tiểu Trương tiểu Lý cũng nhìn ra điều này, huống chi Jennifer là em gái của “Rose “.
Còn nữa, tại sao vừa rồi Jennifer lại bày thân phận ra cho cô nhìn?
Nếu như, cô ta ngấm ngầm động tay động chân gì đó, hẳn cô ta không nên nói thẳng ra “Rose” là chị của cô ta chứ?
Lăng Vi không thể nào hiểu được
Cô vẫn chỉ là quả dưa non ở nơi làm việc mà thôi, nghĩ mãi mà không ra chuyện gì đang xảy ra, buổi tối phải về hỏi Diệp Đình mới được.
Tiểu Cầm lo âu chạy tới, nắm lấy cánh tay của Lăng Vi: “Trưởng phòng, hình như người phụ nữ này không thân thiện với cô lắm… sau này chúng ta có bị cô ta đè hay không?”
“Không sao đâu, yên tâm.”
Lăng Vi vỗ vỗ tay của cô ta.
Nói gì thì nói, mặc dù tổng thanh tra bộ phận thiết kế đè ở trên đầu cô, nhưng mà, đại BOSS của các cô lại là Diệp Đình!
Cô cũng không tin, nếu xảy ra chuyện gì, Diệp Đình lại không che chở cô!
ĐM… Trong đầu Lăng Vi đột nhiên nhảy ra một cô gái phiên bản con nít… Cô gái phiên bản con nít che mặt, giậm chân: “Đang xảy ra chuyện gì vậy? Còn học ỷ thế hiếp người nữa hả?”
Sau đó, lại có một chàng trai phiên bản con nít nhảy ra, ngạo kiều hất cằm: “Có thế phải ỷ vào! Có chồng phải dùng! Chồng là tổng tài của tập đoàn, cô còn để mặc cho người ta bắt nạt, thì cô đúng là một quả dưa!”
Cô gái phiên bản con nít che mặt: “Ngân gia… Ngân gia, là giọt bạc hiền lành…”
“Phốc ——” Lăng Vi cười phì ra. Sao hình ảnh bổ não này, lại đáng yêu như vậy… nhìn giống như “ Tổng tài bá đạo lấn áp thỏ trắng nhỏ” trong manga vậy…
Chàng trai phiên bản con nít lại đột nhiên nhảy ra trong đầu, giậm chân nói: “Cô còn không biết xấu hổ nói mình là thỏ trắng nhỏ sao? Cô còn hồ ly so với hồ ly ấy!”
Cô gái phiên bản con nít đột nhiên ôm lấy lồng ngực, hai mắt ngấn lệ mông lung: “Ngân gia… Ngân gia, thật sự chỉ là thỏ trắng nhỏ hiền lành!”
Lăng Vi vừa cười, vừa lấy quyển sổ ra thiết kế nhân vật.
“Đang cười cái gì vậy?”
Lăng Vi đang thiết kế nhân vật, đột nhiên nghe thấy giọng nam từ tính vang lên bên tai. Cô sợ hết hồn!
Đột nhiên nhớ ra, bây giờ là giờ tan làm.
Cô khẽ cong khóe môi, lộ ra một nụ cười công thức hóa: “Tổng tài đại nhân… Hôm nay tan làm đúng giờ vậy?”
Diệp Đình ngồi dựa ở bên cạnh bàn làm việc của cô: “ Ừ… nhớ đến con thỏ trắng nhỏ của anh, nên muốn xuống ngắm.”
Lăng Vi vội vàng thu dọn mấy tờ manga đi.
Cô không hài lòng đứng lên, đưa tay ôm lấy cổ anh, chăm chú nhìn vào đôi mắt đen của anh, khiêu khích cười nói: “Em giống thỏ trắng nhỏ sao? Em là hồ ly đấy chứ!”
“NO NO NO…” Diệp Đình lắc lắc ngón tay chỏ: “Em vẫn có đặc điểm giống như thỏ trắng nhỏ.” Vừa nói, ánh mắt vừa men xuống theo xương quai xanh của cô, ý vị thâm trường cười nói: “À sai rồi, là thỏ trắng lớn chứ.”
Lăng Vi thẹn quá hóa giận, há miệng cắn lên cổ anh. Diệp Đình xoay người, ấn cô đến trên giá sách bên cạnh: “Em gấp gáp muốn ngã nhào vào người anh như vậy, anh cũng không tiện cự tuyệt em. Buổi trưa không được ăn, buổi tối muốn ăn bù, phải không?”
“Phi —— anh có bản lĩnh thì cứ cự tuyệt em đi! Nếu anh dám đụng vào em, em sẽ hét lên ở chỗ này! Em sẽ để cho mọi người trong công ty đều nghe thấy.” Cô cố tình dán sát lên người anh, biết rõ bên ngoài đều là người, anh sẽ không dám động vào cô đâu, hừ!
“Ai ôi, hồ ly nhỏ hóa thành con cọp sao? Em luyện được chiêu sư tử Hà Đông hống từ lúc nào vậy?” Diệp Đình luồn tay vào áo cô, thô bạo bóp: “Em muốn kêu thì cứ kêu đi, để cho mọi người đều nghe thấy. Xem em có thể nhịn được hay là anh có thể nhịn được, kêu đi…”